Chương 342: Theo Ta Chơi Tâm Cơ?
Nhị Hoàng Tử hầu như là không chút do dự vứt chiếc nhẫn trữ vật trên tay cho Từ Khuyết.
Trên thực tế chí bảo quý giá của y, toàn bộ đều giấu ở mật thất trong tẩm cung, không mang theo bên người, vì thế y không hề cảm thấy đau lòng.
Nhưng y lại gặp phải một kẻ như Từ Khuyết, con hàng này so với người khác còn tinh ranh hơn mấy phần, vừa thấy Nhị Hoàng Tử thẳng thắn đưa ra nhẫn trữ vật như vậy, hắn liền biết trong nhẫn trữ vật này khẳng định không có thứ gì tốt.
Cắt!
Dùng một chiếc nhẫn trữ vật đã muốn lừa dối qua ải sao?
Hai Mập (Nhị Bàn) !
Ngươi thế này cũng quá ngây thơ rồi.
Bất quá... hắn vẫn nhận lấy.
Dù sao chân muỗi cũng là thịt mà, làm đại sự thì không câu nệ tiểu tiết, nên nắm tiểu tiện nghi thì vẫn phải nắm.
Sau đó, Từ Khuyết cũng cầm lấy chiếc nhẫn trữ vật, thần hồn khẽ động, nhìn vào trong một chút.
Quả nhiên bảo bối bên trong, cũng chỉ hơn một chút so với hàng bình thường mà thôi.
Một đống lớn Linh Thạch.
Các loại bảo vật linh khí, nhưng đều là cấp thấp.
Bên trong có chút rượu ngon, xem ra cũng không tệ
Về phần bí tịch và bảo vật cao cấp mà Từ Khuyết muốn thì trong này không có bao nhiêu.
Xem ra, Nhị Bàn Tử này cũng là có chuẩn bị mà đến.
Hoặc là nói, thứ tốt y đều không mang bên người, mà là để ở chỗ khác, ví dụ như Tàng Bảo Thất gì đó.
...
- Giao giấy đảm bảo ra.
Nhị Hoàng Tử thấy Từ Khuyết tra xét nhẫn tữ vật một hồi lâu, cũng biết Từ Khuyết không phải rất hài lòng, thế nhưng sắc mặt vẫn tối sầm như trước nói.
Dù thế nào, y cũng phải lấy lại giấy đảm bảo kia.
- Gấp cái gì, ta làm sao biết trong nhẫn trữ vật này là toàn bộ tài sản của ngươi? Nói không chừng ngươi còn ẩn giấu rất nhiều chí bảo ở chỗ khác.
Từ Khuyết nói.
Nhị Hoàng Tử nhắm hờ hai mắt, cố ý lạnh lùng nói:
- Bổn hoàng tử không thèm lừa ngươi, tất cả mọi vật sở hữu đều ở trong nhẫn trữ vật, ngươi còn muốn thế nào?
- Rất đơn giản, đi nhà ngươi xem là được rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Mọi người ở đây vừa nghe thấy lời này đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Hí... Lá gan của tên này cũng quá lớn rồi?
Đi nhà Nhị Hoàng Tử xem?
Này cùng xét nhà có gì khác nhau đâu?
Mấu chốt là, nhà Nhị Hoàng Tử... là ở trong hoàng cung mà.
Nhị Hoàng Tử cũng sắp tức giận đến mức bùng nổ, nhưng vì trên tay Từ Khuyết có tờ giấy đảm bảo kia nên y không dám phát tác.
Hít sâu một hơi sau, Nhị Hoàng Tử cắn răng, mạnh mẽ hỏi:
- Bổn hoàng tử đương nhiên không ngại ngươi đến xem, nhưng vấn đề là, ngươi dám đi sao?
- Có gì mà không dám? Đi một chút đi, đúng lúc bữa trưa còn chưa ăn, đi nhìn thử trù nghệ trong hoàng cung Kim Nguyên Quốc các ngươi một chút.
Từ Khuyết nói xong liền xoay người nhảy lên xe ngựa.
Mọi người khóe miệng co giật, ngươi xét nhà còn muốn ăn quỵt cơm?
Hai mắt Nhị Hoàng Tử híp lại, hàn quang lấp loé.
Y bất động thanh sắc nháy mắt với một lão thái giám đứng bên cạnh, lão thái giám nhanh chóng hiểu ý, xoay người rời đi.
Nhị Hoàng Tử có rất nhiều tâm phúc, ngoại trừ lão thái giám này, trong cung còn có mấy người nữa.
Một ánh mắt của y, lão thái giám lập tức chạy đến góc không người, lấy ra một tấm phù lục, viết vài chữ, bấm pháp quyết, để mật lệnh truyền ra.
Phương thức này, cũng giống như dùng bồ câu đưa tin nhưng tốc độ rất nhanh!
...
Ngay khi lão thái giám phát mật lệnh sau, trong tẩm cung Nhị Hoàng Tử, vài tên tâm phúc đang ngồi ở sảnh trước, dường như có cảm giác.
Sau một khắc, trước mặt mấy người xuất hiện một tấm phù lục, trên đó viết một hàng chữ nhỏ.
- Nhị Hoàng Tử có lệnh, cấp tốc dời tẩm cung và tất cả chí bảo trong mật thất đi.
Vài tên thái giám đều biến sắc, liếc mắt nhìn nhau, vội vàng vào nhà.
Cùng lúc đó, xe ngựa của Từ Khuyết cũng bắt đầu lăn bánh, cùng đoàn người Nhị Hoàng Tử đi về phía hoàng cung, nhưng tốc độ vô cùng chậm, giống như đang đi tuần đường.
Ngoài ý muốn chính là, trong xe ngựa vẫn chưa truyền đến tiếng kháng nghị nào.
Nhị Hoàng Tử ngồi trên một con tuấn mã, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn chỗ khác, rồi lại đảo qua trên xe ngựa một chút.
Nhưng y lại không biết, trong xe ngựa từ lâu đã không có một bóng người.
Từ Khuyết từ khi vừa lên xe ngựa, đã bóp vỡ một tấm Thần Hành Độn Tẩu Phù chạy trước.
- Ha ha! Hoàng tử ngu đần này còn muốn chơi tâm cơ cùng bản bức vương? Ngươi còn non lắm! Nếu ngươi đã đáp ứng đem tất cả tài sản cho ta, vậy ta không khách khí rồi.
Khẽ mỉm cười, Từ Khuyết truyền tống đến cạnh Hoàng thành, sau đó triển khai thân pháp, tăng nhanh tốc độ chạy tới hoàng cung.
Lấy thủ đoạn của hắn, tiến vào hoàng cung khẳng định là dễ như ăn cháo.
Hơn nữa muốn tìm được tẩm cung Nhị Hoàng Tử, phương pháp cũng hết sức dễ dàng, dù sao dù hắn chưa quen thuộc địa hình hoàng cung, nhưng trong cung nhiều thái giám như vậy, khẳng định sẽ có người biết rõ.
Kết quả là, Từ Khuyết bắt cóc một tên thái giám, cười híp mắt bắt đầu nói lời hung ác:
- Không được nhúc nhích! Giơ tay lên, bỏ vũ khí thì không giết! Phi phi phi... Thật không phải! Ta đã quên ngươi là thái giám, không có vũ khú! Thành thật trả lời ta mấy vấn đề, nếu không ta sẽ tiễn ngươi về tây thiên...
- Thiếu hiệp! Thiếu hiệp tha mạng.
Thái giám sợ hết hồn, nhìn một cây chủy thủ sắc bén đặt trên cổ mình, bắt đầu kích động xin tha.
- Mau mau! Các ngươi trong cung thật biết cách chơi, địa hình quá là phức tạp, mỗi một cung điện đều dài đến như vậy. Thành thật khai báo, cung điện của Nhị Hoàng Tử ở nơi nào....
Từ Khuyết đánh một cái, thái giám kia nhanh chóng chỉ rõ vị trí tẩm cung Nhị Hoàng Tử.
Đồng thời còn tiện thể chỉ thêm vị trí tẩm cung Thất Công Chúa, vị trí tẩm cung hoàng hậu cũng không bỏ qua, cuối cùng ngay cả vị trí tẩm cung Thái hậu cũng chỉ rõ.
- Thái hậu của các ngươi rất đẹp sao?
Từ Khuyết ngờ vực hỏi, dù sao ở Tu Tiên Giới, một số người dù có mấy trăm tuổi đều có thuật trú nhan, duy trì dáng vẻ tuổi trẻ.
Cả người thái giám run lên, nhanh chóng đáp:
- Thái hậu đẹp như Thiên Tiên, khuynh quốc khuynh thành.
- Vậy thì thế nào? Ngươi cho rằng ta sẽ hứng thú đối với Thái hậu của các ngươi? Một người anh tuấn tiêu sái giống ta, làm sao có khả năng làm ra chuyện như vậy? Ngươi rõ ràng là đang làm nhục nhân cách của ta, xem chiêu.
Từ Khuyết vỗ một chưởng lên gáy thái giám, đánh ngất đối phương, sau đó bước nhanh rời đi.
Một lát sau, hắn đã đến trước tẩm cung Nhị Hoàng Tử, không hề che giấu mà quang minh chính đại, nghênh ngang đi vào.
Lúc này vài tên thái giám tâm phúc đang bắt đầu bận túi bụi ở trong tẩm cung, vô cùng lo lắng.
Nhị Hoàng Tử cất giấu thực sự quá nhiều đồ, trong mật thất có vô số thiên tài địa bảo, đều là tâm huyết nhiều năm của Nhị Hoàng Tử.
Y có dã tâm, nếu tương lai tranh cướp vị trí Thái Tử thất bại, có thể sẽ mượn cơ hội mưu phản soán vị.
Đồ vật trong mật thất, tất cả đều là chuẩn bị để tương lai tạo phản, chỉ bằng vài tên thái giám, rất khó có thể lập tức chuyển xong, hơn nữa bọn họ không có nhẫn trữ vật, chỉ bằng mấy cái túi trữ vật, căn bản không chứa được bao nhiêu.
- Làm sao bây giờ? Còn có nhiều như vậy... Mau mau nhanh... Mọi người hành động nhanh một chút.
- Còn có túi trữ vật không? Lấy thêm mấy cái lại đây! Dựa theo tốc độ này, sợ là một canh giờ mới có thể làm xong.
- Không xong rồi! Nhanh lên một chút... Trân bảo bên kia là quan trọng nhất! Trước tiên thu những thứ đó, cái khác có thể tạm để một bên...
...
Bọn thái giám vội vã cuống cuồng bắt đầu thu dọn đồ đạc, thần kinh đều căng chặt.
Tuy rằng không biết Nhị Hoàng Tử tại sao phải chuyển tất cả trân bảo đi, thế nhưng mệnh lệnh chuyển đến gấp như vậy, nếu bọn họ không thể hoàn thành trong thời gian ngắn, khẳng định không có quả ngon để ăn.
"Thùng thùng!"
Khi bọn họ còn đang lo lắng như lửa đốt, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Vài tên thái giám sợ hết hồn, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Trời vừa sáng Nhị Hoàng Tử đã ra ngoài, thời điểm như thế này, tại sao lại có người đến tìm Nhị Hoàng Tử?
Một người trong đó vội vàng hỏi:
- Người nào?
Ngoài cửa truyền đến tiếng Từ Khuyết:
- Kiểm tra đồng hồ nước!