Chương 344: Tiểu Huynh Đệ, Thật Sự Cảm Tạ Ngươi
Mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng!
Cuối cùng, tất cả chí bảo trong tẩm cung, đều bị Từ Khuyết thuận lợi chuyển hết.
Thế nhưng vẫn còn sót lại một mật thất chưa chuyển xong, cho dù mấy tên thái giám bận rộn chuyển, nhưng vẫn không thể chuyển được bao nhiêu đồ.
Thời điểm như thế này Từ Khuyết với châm ngôn việc nghĩa chẳng từ nan đứng dậy, vỗ ngực nói:
- Mấy vị đừng lo, mọi người đều đã mệt rồi, còn lại hãy giao cho ta đi.
Nói rồi, hắn đi vào mật thất.
Nhưng sau một khắc, hai mắt hắn đột nhiên trừng lớn vô cùng kinh ngạc.
Cái này mà gọi mật thất ư?
Đây chính là một hang động tàng bảo to lớn mà!
Phóng tầm mắt nhìn khắp, mật thất này ít nhất cũng lớn cỡ một cái sân đá banh, xung quanh chứa vô số chí bảo.
Kim ngân tài bảo thì không cần phải nói, rơi ở đầy đất, đủ để sáng mù mắt vô số người.
Nhưng khiến Từ Khuyết kinh ngạc chính là, trong góc tường có hơn trăm rương hòm, phần lớn rương đều bị mở ra, bên trong có vô số khôi giáp kim loại màu đen, âm u toả sáng, vừa nhìn đã biết không phải vật phàm.
Trên vách tường bày vô số cầm lợi kiếm, cung tên, đao thương côn bổng, rõ ràng chính là một cái kho vũ khí bự.
Mà mật thất còn có một cửa đá, cửa đá đã bị mở ra, phóng tầm mắt nhìn, bên trong có một cái bàn, cùng với giá sách màu vàng lưu ly.
Trên giá bày rất nhiều sách cổ, thẻ ngọc, còn có đan dược, tất cả đều là đồ vật quý hiếm.
Hiển nhiên Nhị Hoàng Tử bình thường đều ở nơi này tu luyện pháp quyết, tiến hành bế quan.
- Nhiều đồ vật như vậy, sợ rằng khó có thể lập tức chuyển xong.
Lão thái giám Lưu tổng quản vô cùng sầu não, nhìn đống đồ này đến phát sầu nói.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, nhất thời cảm thấy không vui.
Đùa gì thế, bản bức vương ở nơi này, ngươi còn lo lắng không có cách nào lập tức chuyển xong?
Đến đây nào, ta chuyển hết cho các ngươi xem!
Từ Khuyết vung tay lên, chính nghĩa nói:
- Mấy vị đừng lo, Nhị Hoàng Tử điện hạ đã cân nhắc đến điểm này, vì thế ngài ấy mới phái ta đến đây.
- Ồ? Lẽ nào tiểu huynh đệ có biện pháp?
Lưu tổng quản vừa nghe, nhất thời mừng rỡ.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười:
- Không sai, tại hạ có một pháp quyết, tương quan với thần hồn, có thể một lần thu một lượng lớn đồ vật vào nhẫn chứa đồ.
- Cái gì? Hóa ra tiểu huynh đệ có thần kỹ như thế.
- Chẳng trách Nhị Hoàng Tử điện hạ sẽ lại tín nhiệm ngươi như vậy, tiểu huynh đệ quả nhiên phi phàm.
Vài tên thái giám nhất thời kính trọng thêm vài phần đối với Từ Khuyết, trên mặt có thêm một chút kính ý.
Từ Khuyết chắp tay, vô cùng khiêm tốn nói:
Không dám không dám, toàn bộ thế giới đều biết.
Mấy tên thái giám đều ngẩn ra, rồi đột nhiên che miệng cười, tư thế cùng tiếng cười kia chính là của một mỹ nữ.
- Tiểu huynh đệ thực sự khôi hài.
Lưu tổng quản trực tiếp cho Từ Khuyết một ánh mắt đưa tình.
Từ Khuyết nhất thời nổi da gà đầy người, vội vàng nói:
- Thời gian không hơn nhiều, mấy vị ở bên cạnh đợi đi, tại hạ trước tiên đi hoàn thành việc này đã.
Nói xong liền cất bước hướng đi vào chỗ sâu nhất trong mật thất.
Thứ tốt khẳng định phải lấy trước.
Từ Khuyết bước tới này kệ sách màu vàng lưu ly trước, vung tay lên, không chần chờ chút nào, trực tiếp thu tất cả pháp quyết ngọc giản, đan dược vào kho trữ vật trong hệ thống.
Cuối cùng ngay cả giá sách màu vàng lưu ly cũng không buông tha, thu vào hết!
- Chuyện này... pháp quyết thật lợi hại!
- Chỉ một chiêu, đã thu tất cả vào nhẫn trữ vật rồi!
- Tiểu huynh đệ này quả thực không tệ, chẳng trách Nhị Hoàng Tử điện hạ lại phái hắn đến đây.
- Sau này hắn nhất định sẽ tiền đồ vô hạn, chúng ta phải mau mau tạo mối quan hệ tốt với hắn.
Vài tên thái giám nhìn đến mức trợn mắt ngoác mồm, liên tục kinh ngạc thốt lên, càng có ý nịnh hót đối với Từ Khuyết.
Chỉ có điều, Từ Khuyết cũng không muốn để ý tới mấy người này, hắn vùi đầu gian khổ chuyển đồ.
Hắn trắng trợn càn quét cướp đoạt tất cả trong mật thất, không buông tha bất cứ thứ gì, chỉ cần hắn vừa ý sẽ trực tiếp lấy đi.
Vì thế cuối cùng trong mật thất này không còn tứ gì mà hắn không xem trúng.
Sau mấy khắc, Từ Khuyết đã chuyển toàn bộ đồ trong mật thất đi, một vật cũng không lưu, không nhiễm một hạt bụi...
Vài tên thái giám nhìn đến mức ngây người như phỗng, vô cùng chấn động.
Vốn cần hơn một canh giờ mới có thể chuyển xong tất cả chí bảo, thiếu niên này lại chỉ dùng mấy khắc đã chuyển xong, tốc độ này quả thực quá kinh người.
- Hô, cuối cùng cũng coi như chuyển xong.
Từ Khuyết thở ra một hơi, khẽ đưa tay áo lau trán không một giọt mồ hôi.
Xét nhà thực sự là mệt người quá.
Vài tên thái giám đều vô cùng nhanh nhẹn, lập tức tiến lên, lấy ra một cái khăn tay sạch sẽ, lau trán Từ Khuyết, vẻ mặt nịnh nọt cười tươi.
- Tiểu huynh đệ cực khổ rồi.
- Lần này chúng ta thực sự không biết phải tạ ơn ngươi như thế nào.
- Đúng vậy, cũng may là có ngươi đến, bằng không chúng ta không thể làm xong việc này, đến thời điểm sẽ không tránh khỏi bị Nhị Hoàng Tử điện hạ trách phạt.
...
Từ Khuyết cười khoát tay áo một cái:
- Mấy vị đừng khách khí, đây là việc nằm trong phận sự của ta, mọi người tuyệt đối đừng khách khí với ta, mệt một chút cũng không sao.
- Tiểu huynh đệ khiêm tốn, không trách Nhị Hoàng Tử điện hạ tín nhiệm ngươi như vậy, sau này mong rằng tiểu huynh đệ chiếu cố chúng ta nhiều hơn.
Lưu tổng quản có thâm ý cười nói, ám chỉ Từ Khuyết sau này hãy đề bạt ông ta thêm.
Từ Khuyết tự nhiên là vỗ ngực đáp ứng, cuối cùng còn không quên hỏi:
- Đúng rồi, trên người các ngươi có còn món đồ gì quý trọng không? Đều giao cho ta bảo quản đi, lát nữa có thể Hoàng Thượng sẽ cho người kiểm tra các ngươi, dù sao việc này có chút lớn.
Vài tên thái giám vừa nghe thấy lời này, sắc mặt nhất thời thay đổi, vỗ đầu một cái.
- Suýt chút nữa thì quên, trên người ta có pháp khí cấp bậc tứ tinh đây.
- Ai nha, trong bao trữ vật của ta cũng có không ít đồ vật.
- Cũng may tiểu huynh đệ nhắc nhở đúng lúc, bằng không lúc nữa sẽ xảy ra chuyện lớn rồi.
- Đúng đấy, cũng không thể Nhị Hoàng Tử điện hạ nghèo khó mà chúng ta lại giàu được, vạn nhất chọc Hoàng Thượng nổi giận, chúng ta liền thảm.
- Tiểu huynh đệ, thực sự là phải cảm tạ ngươi rồi.
...
Mấy người tỏ vẻ cảm động, cực kỳ cảm kích đem túi trữ vật trên người ra, hai tay dâng cho Từ Khuyết.
Không hoài nghi một chút nào, thậm chí còn cảm thấy Từ Khuyết là một người có trách nhiệm, cân nhắc chu đáo.
- Mấy vị thực sự quá khách khí, tại hạ chỉ làm việc nằm trong phận sự, các ngươi không cần nói những lời này. Sau này nếu có thời gian cùng uống trà đi, tại hạ đi về trước phục mệnh Nhị Hoàng Tử điện hạ đây.
Từ Khuyết khiêm tốn ném túi chứa đồ vào kho trữ vật trong hệ thống rồi xoay người rời đi.
Vài tên thái giám nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, suýt chút nữa đã cảm động đến mức rơi nước mắt.
Tiểu huynh đệ thật tốt bụng.
Làm người khiêm tốn như vậy, thực lực lại cao cường như vậy, làm việc lại nhanh nhẹn, không ỷ thế hiếp người chút nào.
Thật là một đóa hoa nhỏ.
- Đúng rồi, tiểu huynh đệ, thực sự xin lỗi, vừa nãy quá mức vội vàng, quên hỏi tên ngươi, không biết nên xưng hô ngươi như thế nào đây?
Lúc này, Lưu tổng quản mới nhớ tới đến không biết tên Từ Khuyết, liền hỏi vội.
Từ Khuyết nhìn lại, lộ ra nụ cười ngây thơ:
- Ta tên Khăn Quàng Đỏ.