Chương 345: Chúng Ta Đều Đã Làm Thỏa Đáng
Rời khỏi tẩm cung Nhị Hoàng Tử, Từ Khuyết triển khai thân pháp, một đường chạy như bay, lặng yên rời khỏi hoàng cung, xuất hiện trên một đường phố lớn.
Đang chuẩn bị trở về, hắn đột nhiên dừng lại, tựa như nhớ ra chuyện gì đó, đột nhiên vỗ đầu một cái, áo não vô cùng.
- Tiên sư nó, ta chạy nhanh quá, quên mất chuyện đi tới tẩm cung Thái hậu dạo một vòng rồi.
Từ Khuyết nhíu mày, xoay người chuẩn bị muốn tiến cung, đi tẩm cung Thái hậu càn quét một phen, thuận tiện xem dáng vẻ nàng như thế nào.
Nếu thật sự đẹp như thiên tiên, vậy khẳng định phải công kích một trận rồi.
Ngươi dạy tôn tử như thế nào?
Tôn tử của ngươi lén lút sưu tầm để tạo phản, ngươi biết không?
Sau này những thứ châu báu kia phải giao cho ta bảo quản rồi...
Từ Khuyết xác định phương hướng, chuẩn bị tiến cung lần nữa.
Nhưng ngay khi vừa mới chuyển thân, cách đó không xa có mấy con tuấn mã, phía sau có một đám hộ vệ cùng với một chiếc xe ngựa, chính là đám người Nhị Hoàng Tử.
Tên Nhị Bàn Tử này vì muốn kéo dài thời gian, đoạn đường ngắn như thế y lại đi lâu như vậy mới đến, đây không phải là muốn lừa gạt bản bức vương sao?
Khà khà!
Ngươi không phải muốn gạt ta đến tẩm cung nghèo rớt mồng tơi của ngươi sao?
Bản bức vương làm sao có thể để ngươi lừa đây? Lát nữa cứ chờ xem kịch vui đi.
Từ Khuyết vô cùng vui vẻ, vội vàng che dấu khí tức, lặng yên chuồn về phía sau đội ngũ, thừa dịp người có không chú ý, lướt vào trong xe ngựa.
Gã sai vặt đánh xe ngựa dường như cảm giác không đúng, nhanh chóng quay đầu lại, vẻ mặt nghi hoặc liếc mắt nhìn, hồ nghi nói:
- Từ công tử, ngươi không sao chứ?
- Có việc! Nhanh dừng xe!
Từ Khuyết ngồi ở trong xe ngựa hô.
Âm thanh hơi lớn, ngay cả Nhị Hoàng Tử đi phía trước cũng nghe thấy, nhất thời nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn phất phất tay, đội ngũ vốn đi với tốc độ chầm chậm, lập tức ngừng lại.
Tất cả mọi người cũng đều quay đầu lại nhìn về phía Từ Khuyết trong xe ngựa, cũng chờ xem con hàng này lại muốn làm ra chuyện gì.
- Từ công tử, làm sao thế?
Gã sai vặt cũng vội vàng kéo cương ngựa, nghi hoặc hỏi.
Từ Khuyết vén màn xe lên, nhảy xuống, cười nhạt nói:
- Các ngươi đi chậm như thế, một chút ý tứ cũng không có, quên đi, phủ đệ với kim ngân tài bảo gì kia ta cũng không muốn nữa, còn ba ngàn mỹ nhân này, các người từ đâu tìm đến thì trả về như thế, tạm biệt!
Nói xong, Từ Khuyết xoay người rời đi.
Đám người Nhị Hoàng Tử nhất thời ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Tên này làm cái gì thế?
Đột nhiên lại nói không đi, hơn nữa còn không muốn vật sở hữu?
Đây là đột nhiên có lương tâm sao?
Quỷ dị, chuyện này quá quỷ dị rồi!
- Từ Khuyết, tóm lại ngươi muốn chơi trò gì?
Nhị Hoàng Tử nhớ tới chứng từ còn chưa lấy lại, nhất thời quát to.
- Ta là loại người yêu thích chơi trò gian trá sao? Đừng đùa, các ngươi đi chậm như thế, khẳng định là có âm mưu, ta có đi tới nhất định cũng là không thu hoạch được gì, cần gì phải lãng phí thời gian đây! Đến, giấy đảm bảo cho ngươi.
Từ Khuyết vung tay lên, vò tờ giấy đảm bảo thành một cục, ném về Nhị Hoàng Tử.
- Đừng cảm ơn ta, ta về nhà viết nhật ký, tạm biệt!
Từ Khuyết cất bước rời đi.
Trong lòng Nhị Hoàng Tử nhất thời cảm thấy rất ngờ vực, sau khi nhận lấy cục giấy kia, vội vã mở ra kiểm tra, đột nhiên ngây người.
Đây thực sự là tờ giấy đảm bảo có chữ viết của mình.
Tại sao lại như vậy?
Từ Khuyết này tại sao đột nhiên lại đổi tính tựa như biến thành một người hiền lành rồi?
Lại dễ dàng trả lại giấy đảm bảo như vậy?
Chẳng lẽ vừa nãy ở trong xe ngựa hắn đã ngộ ra rồi?
- Điện hạ, theo như lão nô thấy, tiểu tử này khẳng định là tới gần hoàng cung, bắt đầu sợ sệt lên!
Lúc này, lão thái giám bên người Nhị Hoàng Tử thấp giọng cười nói.
Nhị Hoàng Tử vừa nghe, lập tức phản ứng lại, đột nhiên trêu tức nở nụ cười:
- Thì ra là như vậy, mới đầu ta còn kinh ngạc sao hắn có lá gan lớn như vậy, dám cùng bổn hoàng tử vào cung, bây giờ nhìn lại, chẳng qua chỉ là cậy mạnh mà thôi.
- Điện hạ anh minh.
Lão thái giám vội vàng nịnh nọt.
Nhị Hoàng Tử lạnh lẽo nở nụ cười, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Khuyết rời đi, lạnh lùng nói:
- Hoàng cung cao thủ như mây, hắn sợ cũng phải. Nhưng... Không có nghĩa là ta sẽ bỏ qua cho hắn, ngươi đi sắp xếp người đi, trước khi Hoàng Lăng thí luyện kết thúc, ta muốn thấy thi thể của hắn!
- Rõ!
Lão thái giám nhanh chóng đáp một tiếng.
Sau đó, đoàn người nối đuôi nhau, khí thế uy vũ tiến vào cung.
Nhưng lúc này trong hoàng cung lại bắt đầu rối loạn, rất nhiều cấm vệ khắp nơi tuần tra, các tẩm cung cũng tăng nhân số thủ vệ.
Đám người Nhị Hoàng Tử sau khi tiến cung sau, cảm thấy không đúng, vội vàng kéo một tên cấm vệ hỏi:
- Trong cung xảy ra chuyện gì?
Cấm vệ vừa nhìn là Nhị Hoàng Tử, vội vã quỳ một chân trên đất, chắp tay nói:
- Hồi bẩm Nhị Hoàng Tử điện hạ, nửa canh giờ trước, trong cung xuất hiện một tên thích khách, đánh ngất một tiểu thái giám của Thấm Hương Cung.
- Thấm Hương Cung? Đó không phải tẩm cung của Thái hậu sao?
Nhị Hoàng Tử nhất thời hơi nhướng mày, ánh mắt hơi lấp loé.
Cấm vệ gật đầu nói:
- Vâng, nghe nói thích khách này hỏi thăm tiểu thái giám vị trí mấy tẩm cung, nhưng tiểu thái giám hoài nghi, thích khách kia đến vì Thái hậu, chúng ta đã tăng số người, phòng vệ chặt chẽ ở các tẩm cung lớn.
Nhị Hoàng Tử nghe xong, sắc mặt nhất thời âm trầm lên, nắm đấm nắm đến lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Đám đạo chích này thực sự là gan to bằng trời, nhanh phái thêm chút nhân thủ đi tới tẩm cung của Thái hậu, lát nữa bổn hoàng tử sẽ tự mình đi bảo vệ Thái hậu!
- Rõ!
Cấm vệ vội vàng lĩnh mệnh, nhanh chóng lui ra.
Nhưng trong lòng Nhị Hoàng Tử luôn cảm thấy có một chút không đúng, mang theo đám người, nhanh chóng chạy về tẩm cung của mình.
Nhưng khi Nhị Hoàng Tử cùng lão thái giám bước vào tẩm cung, đều vô cùng sửng sốt, không hẹn mà cùng lui đi ra.
- Làm càn, ngươi dẫn đường như thế nào? Tẩm cung của bổn hoàng tử ở đâu cũng không nhớ sao?
Nhị Hoàng Tử cả giận nói.
Bởi vì tẩm cung này quá xa lạ, bên trong không hề có thứ gì, giống như một gian cung điện bị vứt bỏ còn không có người ở.
Trống rỗng!
Những cây san hô tùy ý bày ra, còn có mã não trang trí quý trọng, tất cả đều không còn.
Càng không cần phải nói tới các loại bảo vật phụ trợ có lợi cho tu luyện, ví dụ như lư hương Long Duyên Hương khi đốt có thể an tâm tĩnh thần, cùng cái ghế bằng gỗ lim ở hải ngoại, giường Hàn Ngọc do Hàn Ngọc thiên nhiên ngàn năm hình thành...
Những thứ này đều là bảo bối Nhị Hoàng Tử thông qua các loại thủ đoạn thu thập đến trong nhiều năm qua, hiện tại nhưng... Một cái đều không nhìn thấy.
Vì thế cũng khó trách khi Nhị Hoàng Tử đi tới nơi này, cũng không nhận ra đây là tẩm cung của mình.
Lão thái giám cũng sợ hết hồn, vội vàng quỳ xuống đất dập đầu, hô to:
- Lão nô biết tội, điện hạ bớt giận.
Đang lúc này, trong cung có vài tên thái giám đang chú ý động tĩnh, vội vàng chạy ra, vẻ mặt vui mừng tranh công nói:
- Tham kiến điện hạ, chuyện ngài phân phó, chúng ta đều làm thỏa đáng rồi.
- Chuyện ta phân phó?
Nhị Hoàng Tử sững sờ.
- Đúng rồi, ngài không phải phát mật lệnh, để chúng ta thu hồi tất cả chí bảo trong tẩm cung sao?
Vài tên thái giám nói rằng.
Lão thái giám quỳ trên mặt đất, lúc này mới đột nhiên nhớ tới đến, đúng là mình có phát mật lệnh.
Nhưng... Thế này cũng quá sạch sẽ rồi?
Không đúng!
Cái này gọi là sạch sẽ sao?
Cái này chính là một cọng lông cũng không để lại.