Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 346: Lần Này Phát Tài Rồi!

Chương 346: Lần Này Phát Tài Rồi!
Nhị Hoàng Tử cũng khẽ cau mày, nhìn tẩm cung nghèo rớt mồng tơi của mình này, sắc mặt có chút khó coi.
Dù sao thu dọn cũng xác thực quá mức sạch sẽ, một tí đồ đều không lưu lại, liền bàn chén trà cơ bản nhất cũng không còn.
Nhưng mà, nghĩ lại thì đây cũng không tính là việc xấu, ít nhất chứng minh ánh mắt của chính mình không sai, mấy tên tâm phúc này vẫn có thể làm việc.
Ở trong thời gian ngắn như vậy, có thể đem đồ vật thu dọn sạch sẽ đến như vậy!
- Mấy người các ngươi thực sự là đầu óc củ chuối, còn lo lắng làm gì! Bây giờ chuyện gì đều không có, mau mau đem đồ vật đã thu hồi trả về chỗ cũ đi.
Lúc này, lão thái giám liền vội vàng đứng dậy, trừng mắt nhìn về phía mấy tên thái giám kia nói.
Trên thực tế y cũng không nghĩ tới, mấy tiểu thái giám này sẽ thu dọn đồ vật sạch sẽ như vậy, cũng không biết là nên khen bọn họ thi hành mệnh lệnh triệt để, hay là mắng bọn họ óc củ chuối đây?
Mấy tên thái giám sợ hết hồn, lại nhìn vẻ mặt khó coi của Nhị Hoàng Tử, lập tức đều kinh hoảng, vội vàng quỳ xuống đất, hô lớn:
- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội!
- Biết tội gì, còn không mau lấy đồ vật ra?
Nhị Hoàng Tử cau mày trách mắng, ngược lại Từ Khuyết cũng không tới, mình kỳ thực cũng chỉ tổn thất một chút tài vật trong nhẫn chứa đồ mà thôi, những thứ kia đều không tính là gì.
Nội tình chân chính của y là những trân bảo trong mật thất kia, cũng là sức lực để tương lai y cướp đoạt hoàng quyền.
- Dạ!
Lúc này, vài tên thái giám cũng cùng nhau trả lời một câu, ngẩng đầu lên.
Sau đó lại không có động tĩnh gì, liền như thế trợn mắt nhìn Nhị Hoàng Tử.
Nhị Hoàng Tử vừa nhìn thấy thế, lập tức liền căm tức:
- Làm càn, các ngươi muốn phản lại sao? Còn quỳ gối làm gì nữa? Mau đem những thứ kia đặt lại chỗ ban đầu, lẽ nào... còn muốn để cho bổn hoàng tử lại tiếp tục đứng đây sao?
- Điện hạ, Đồ... Đồ đâu?
Vài tên thái giám run lẩy bẩy đưa tay ra, hướng về Nhị Hoàng Tử yêu cầu đồ vật.
Nhị Hoàng Tử liền tức điên tại chỗ, nếu không phải xem mấy người này là tâm phúc, y đã sớm một chưởn đập chết mấy tên này.
- Các ngươi điên rồi sao? Thu đồ vật của bổn hoàng tử lại còn tìm bổn hoàng tử đòi lại?
Nhị Hoàng Tử tức giận nói.
Vài tên thái giám trong nháy mắt liền há hốc mồm:
- Điện hạ, ngài không phải là phái một vị thiếu hiệp tên là Khăn Quàng Đỏ đến sao, đến giúp đỡ thu lấy đồ vật sao? Hắn còn lấy ra nhẫn chứa đồ ngài đeo bên người để chứng minh thân phận.
Lời này vừa nói ra, Nhị Hoàng Tử cùng lão thái giám bên cạnh, vẻ mặt lập tức cứng ngắc.
Tên kia đeo nhẫn... nhẫn trữ vật?
Khăn Quàng Đỏ?
Cái gì quỷ Khăn Quàng Đỏ gì?
Vừa nghe đến cái tên này mang nhẫn trữ vật của mình, Nhị Hoàng Tử liền biết đã xảy ra chuyện gì.
Có thể nói ra loại tên quái dị Khăn Quàng Đỏ này, thêm vào còn mang theo nhẫn trữ vật của y, chín mươi chín phần trăm cũng chỉ có Từ Khuyết kia.
Vì thế, vào giờ phút này, coi như Nhị Hoàng Tử cùng lão thái giám có ngốc cũng đã biết đại sự không ổn rồi.
Tên Từ Khuyết kia, đã tới rồi!
Mẹ nó, nói như vậy, người bắt cóc thái giám hỏi thăm vị trí tẩm cung, cũng chính là hắn!
Liên tưởng tới vừa nãy lúc tiến cung nghe được chuyện kia, lửa giận Nhị Hoàng Tử không nhịn được từ từ bốc lên.
- Cái thứ hỗn trướng này, chẳng trách vừa rồi đột nhiên chạy! Hóa ra là đã sớm đi vào tẩm cung của bổn hoàng tử, thật sự là nham hiểm giả dối...
Nhị Hoàng Tử tức giận nói.
Lão thái giám vội vàng an ủi:
- Điện hạ bớt giận, tiểu súc sinh này không sống nổi mấy ngày nữa! Cũng may lần này chỉ là làm mất đi chút đồ dùng quý báu trong nhà, lão nô sẽ mua thứ mới về cho điện hạ.
- Uh...
Nhị Hoàng Tử gật gù.
Nhưng sau một khắc, ánh mắt y lại vừa vặn quét về phía cửa vào mật thất, còn chưa nói xong, trong nháy mắt liền ngừng lại.
Con ngươi của y đột nhiên nhanh chóng co lại, một luồng linh cảm bất an mãnh liệt bỗng nhiên lan khắp cả người.
"Vèo!"
Nhị Hoàng Tử trong nháy mắt hóa thành một cái bóng mờ, nhanh chóng lướt về phía lối vào mật thất.
Sau một khắc, chỉ nghe "Ầm" một tiếng vang trầm thấp, cả người Nhị Hoàng Tử lung lay ngã ngồi xuống đất.
Phốc!
Một ngụm máu tươi bỗng nhiên từ trong miệng y phun ra ngoài.
Y khó có thể tin nhìn tình cảnh trước mắt.
Mật thất này nguyên bản bị các loại kỳ trân dị bảo nhét đến tràn đầy, bây giờ không ngờ hoàn toàn rỗng tuếch, nghèo rớt mồng tơi, hoàn toàn trở thành một cái nhà đá trống trơn.
Cái gì phỉ thúy trân châu!
Cái gì vật liệu quý hiếm!
Công pháp bí tịch...
Toàn bộ đều không thấy bóng dáng đâu nữa!
Thậm chí, Hắc Kim khôi giáp chiến bào mà y phí đi bao nhiêu sức lực, mời vô số danh tượng chế tạo, toàn bộ đều không còn.
Đây chính là nội tình to lớn nhất để y thành lập một nhánh Hắc Kim tinh binh đại quân, chuẩn bị tương lai mưu phản...
- Chuyện này... Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Bảo bối của ta đâu? Hắc Kim khôi giáp của ta đâu?
Nhị Hoàng Tử căn bản không thể tin được tất cả những thứ trước mắt nhìn thấy.
Toàn bộ trân phẩm ở trong bảo khố của y, hoàn toàn không phải những thứ bên ngoài có thể so sánh được, đây chính là các loại tài nguyên vì tranh cướp thiên hạ trong tương lai!
Nhưng mà mạnh mẽ như thế, ở trong thời gian ngắn như vậy, lại bị người ta chuyển đi hết sạch rồi?
- Từ Khuyết, bổn hoàng tử không đội trời chung với ngươi, không chết không thôi!
Trong khoảnh khắc, một tiếng gầm gừ kinh thiên động địa, vang vọng toàn bộ tẩm cung!
...
...
Mà lúc này, Từ Khuyết đã thay đổi khách sạn, trực tiếp nằm ở trên giường, thản nhiên tự đắc bắt chéo hai chân, kiểm tra không gian bên trong hệ thống xem ngày hôm nay mình thu hoạch được gì, thật là một khoản phong phú.
- Ha ha! Lần này là được mùa lớn! Chuyện tống tiền xem ra sau này liền phải đánh nhà giàu! Nhìn bảo khố của Nhị Bàn Tử, hoàn toàn không kém với tích lũy mấy trăm năm của một môn phái.
Thoáng kiểm lại một chút bảo bối từ trong bảo khố của Nhị Hoàng Tử, ý cười trên mặt Từ Khuyết càng ngày càng đậm.
Hắn đem một ít công pháp cùng đan dược còn có pháp khí không quan trọng, trực tiếp liền để hệ thống thu hồi, đổi thành đủ loại tinh hoa.
Sau đó có thể dùng đến thăng cấp kỹ năng luyện khí cùng luyện đan của mình, cùng với tăng cao tỷ lệ thành công.
Trong đó còn một ít trân phẩm, Từ Khuyết lại không nỡ cho hệ thống, toàn bộ đều bảo lưu ở bên trong không gian chứa đồ của hệ thống, quyết định tương lai có cơ hội, cũng phải làm một nhánh hổ quân, không có chuyện gì liền mang ra đi dạo phố Trang Bức.
Sau đó, hắn gọi ra hệ thống, bắt đầu kiểm tra lên điểm Trang Bức cùng kinh nghiệm của mình.
Trải qua mấy lần tới tới lui lui dằn vặt này, điểm Trang Bức của hắn đã tích lũy đến hơn hai vạn điểm, đây xem như là lại đột phá kỷ lục, trong nháy mắt trở thành người giàu có.
Đương nhiên, đây là không tính cả nợ hệ thống 8000 điểm Trang Bức kia, Từ Khuyết ngược lại cũng không có ý định trả lại!
Mà phương diện kinh nghiệm, cũng cách lúc thăng cấp không xa rồi.
Lúc ở Kiếm Trủng thí luyện giết nhiều người như vậy, kinh nghiệm của hắn đã đạt đến hơn sáu triệu, nhưng khoảng cách thăng cấp cần thêm ngàn vạn điểm kinh nghiệm, còn kém gần một nửa.
- Xem ra, lần Hoàng Lăng thí luyện này, chính là cơ hội thật tốt để ta nỗ lực đến Nguyên Anh kỳ tầng mười!
Con ngươi của Từ Khuyết nhắm lại, nở nụ cười.
Hắn biết, lần thí luyện Hoàng Lăng này, chắc chắn sẽ không an ổn vượt qua, đến lúc đó nhất định sẽ có người gây sự, dù sao mấy tên hoàng tử muốn tranh cướp vị trí Thái Tử, đều sẽ gợi ra các loại xung đột.
Huống hồ hắn vừa rồi còn càn quét hết sạch tẩm cung cùng mật thất của Nhị Hoàng Tử, Nhị Hoàng Tử chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn
- Chà chà, xem ra cần phải chuẩn bị cẩn thận một phen, nghênh tiếp một hồi ác chiến!
Từ Khuyết thấp giọng tự nói một câu, sau đó hai chân buông thõng, hít sâu một hơi, nắm lên chăn bông, vùi đầu liền ngủ.
- "Cẩn thận chuẩn bị" của hắn, chính là đánh một giấc, tục xưng "Nghỉ ngơi dưỡng sức"!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất