Chương 347: Đi Tới Hoàng Lăng
Lúc Từ Khuyết tỉnh lại đã là sáng sớm ngày thứ ba.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu rọi ở trên con mắt của hắn, làm hắn kích thích tỉnh lại.
Một giấc này, ngủ đã trọn vẹn hai ngày hai đêm, hết sức kinh người.
Nhưng mà chuyện thứ nhất sau khi Từ Khuyết tỉnh lại, chính là nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ.
Dù sao nguyện vọng chung cực của cuộc sống trước đây của hắn chính là, ăn được ngủ được sướng như tiên, đếm tiền đến bong gân tay.
Nhưng lần này hắn không có cách nào được toại nguyện, con mắt vừa nhắm lại không bao lâu, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng huyên náo.
- Nhanh lên, Hoàng Lăng thí luyện sắp bắt đầu rồi!
- Đại đội cũng đã xuất phát, chúng ta mau chóng đi tới, đừn để bỏ lỡ trò hay.
- Cửa thứ nhất thi đua thần câu này, nhất định rất đặc sắc, nghe nói năm nay rất nhiều thiên kiêu tài tử đều tham dự.
- Nhưng đáng tiếc, không có cách nào gặp lại Kiếm Thần Chi Tử rồi!
- Đúng rồi, nghe nói mấy ngày trước y chết ở bên trong Kiếm Trủng thí luyện, bị một thiếu niên tên là Từ Khuyết giết, còn có một con chó là tòng phạm.
- A, đó không phải là thiếu niên khuya ngày hôm trước ở rìa đường nướng cánh gà kia sao?
- Không sai, chính là hắn, nhưng mấy ngày nay hắn hình như đã biến mất rồi.
- Nghe nói Thất Công Chúa và Tam Hoàng Tử gần đây cũng đang tìm hắn, hơn nữa còn trong bóng tối tạo áp lực cho Lang Kiếm Tông, tựa hồ muốn bảo vệ thiếu niên kia.
- Lần này có chuyện thú vị rồi, không biết thiếu niên kia ngày hôm nay có xuất hiện không.
- Chúng ta đi nhanh lên đi, đừng bỏ qua trận thí luyện.
...
Tiếng bàn luận từ từ đi xa, nhưng cũng cực kỳ rõ ràng rơi vào trong tai Từ Khuyết.
Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, lông mày hơi nhíu, thoáng cảm thấy bất ngờ.
- Thất Công Chúa cùng Tam Hoàng Tử lại dám tạo áp lực đối với Lang Kiếm Tông? Ồ, chuyện này có vẻ thú vị, lại coi trọng bản bức vương như thế, đúng là rất tinh mắt đấy.
Từ Khuyết không khỏi nở nụ cười.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, đám Thất Công Chúa sở dĩ làm như thế, cũng là đem hi vọng đặt ở trên người hắn, đánh cược thế lực sau lưng hắn mạnh mẽ, nhờ đó để trợ giúp Tam Hoàng Tử đạt được vị trí Thái Tử.
- Thôi, nếu đã đồng ý hỗ trợ, vậy thì đi giúp một chút là được rồi, ngược lại ta cũng phải tiến vào Hoàng Lăng một chuyến.
Từ Khuyết lắc lắc đầu, từ trên giường đứng dậy, đổi xiêm y.
Hai ngày nay hắn vẫn ở trong khách sạn nghỉ ngơi, lúc đến vì để tránh cho khỏi bị quấy rầy, còn cố ý mang theo mặt nạ da người, vì thế cũng không ai có thể tìm tới hắn.
Nhưng bây giờ, nếu hắn quyết định đi Hoàng Lăng, vậy cũng không cần thiết đeo mặt nạ da người nữa.
Lấy thực lực của hắn bây giờ, ở bên trong ngũ quốc, đủ để nghênh ngang mà đi, căn bản không cần kiêng kỵ cái gì.
"Kẹt kẹt!"
Từ Khuyết mở cửa phòng ra, ngẩng đầu bước đi, một chân đạp ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp chờ người trong khách sạn thấy rõ bóng người của hắn, Từ Khuyết liền triển khai Tam Thiên Lôi Động, thân hình hóa thành tia chớp, cấp tốc từ trong khách sạn lướt ra, chạy tới Hoàng Lăng.
Tuy rằng Husky vẫn thề non hẹn biện, nói trộm Hoàng Lăng phải có nó.
Nhưng Từ Khuyết lúc này cũng lười đi tìm nó, hắn biết, lấy tính cách của Husky, nhất định sẽ đi tham gia trò vui.
Nhưng mà, Từ Khuyết vừa mới đi vài bước, bên tai liền nghe đến một chút tin đồn liên quan tới Husky hai ngày qua.
- Đúng rồi, có người nói bên người tên Từ Khuyết kia còn mang theo một con Yêu thú, nghênh ngang tiến vào Hoàng thành chúng ta, đây chính là chuyện chưa từng đã xảy ra, bên trong Hoàng thành hiếm khi nhìn thấy Yêu thú.
- Cái gì? Yêu thú tiến vào Hoàng thành? Đùa gì thế? Hoàng thành chúng ta có nhiều cao thủ tọa trấn như vậy. Còn có uy nghiêm của Hoàng Đế bệ hạ, dạng Yêu thú gì mà dám xông tới? Đó không phải là tìm chết sao?
- Cụ thể không rõ ràng, ngược lại là do Từ Khuyết kia mang đến, hơn nữa còn là một con chó! Nhưng rất lợi hại...
- Ta kháo! Một con chó tính là Yêu thú gì! Nhà ta nuôi mười mấy con đây. Đang chuẩn bị qua mùa đông sẽ làm thịt ăn đây...
- Chó đương nhiên không tính là Yêu thú gì? Nhưng con chó này lại biết nói, hơn nữa... Đánh như thế nào đều đánh không chết. Từ Khuyết mất tích hai ngày nay, con chó kia khắp nơi quấy rối, bây giờ đội thủ vệ Hoàng thành còn chuyên môn thành lập đội bắt chó nữa...
...
Nghe đến đó, khóe miệng của Từ Khuyết không khỏi co rút, liền biết Husky sẽ ngồi không yên, khẳng định là sẽ gây chuyện ở bên trong Hoàng thành.
Gâu gâu gâu...
Vừa lúc đó, phía trước liền truyền đến một trận tiếng chó sủa, Từ Khuyết nghe tới động tĩnh này còn rất lớn, xem ra là đến không ít chó.
- Đứng lại! Nhanh... Bắt lấy con cẩu yêu kia! Cấp trên có lệnh, đây là sủng vật của Tạc Thiên Bang Từ Khuyết, sau khi bắt được ép hỏi tăm tích của Từ Khuyết, nhất định có thưởng...
Ngay sau đó, một trận tiếng quát tháo của binh sĩ truyền tới, Từ Khuyết hơi hơi hướng về chỗ bí mật trốn một chút, liền nhìn thấy Husky quen thuộc, nó đang suất lĩnh một đoàn bảy mươi, tám mươi con chó "Khởi nghĩa vũ trang", đối kháng cùng thành vệ binh.
- Truy truy truy... Truy em gái ngươi! Bầy kiến cỏ các ngươi, ai cmn là sủng vật của tên chuyên hãm hại kia! Hắn làm nhân sủng cho thần tôn còn không xứng. Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần với đám binh lính nhãi nhép các ngươi rồi, bản thần tôn là sói! Là sói... ngươi cmn có biết không? Sói! Gào gào kêu cái loại kia...
Ở trong đám chó kia, chỉ có một mình Husky hai chân đứng thẳng cất bước, vừa chạy còn vừa quay đầu hướng những Hoàng thành vệ binh chửi ầm lên, nước bọt phun một bãi.
- Nếu không phải bản thần tôn đang tới thời khắc tu luyện then chốt, không thể phát công sát sinh, các ngươi sớm đã chết mấy trăm lần, biết chưa? Các ngươi biết chưa?
Husky kêu gào nói, đứng bên trong một bầy chó, có vẻ rất là thô bạo.
- Ít nói nhảm! Hôm nay chúng ta lấy mạng chó của ngươi! Người đâu, vây đám chó này lại! Toàn bộ giết chết không ta! Cẩu yêu, xem chiêu...
Tướng quân mang binh cũng là một cường giả Anh Biến kỳ tầng một, bấm ra pháp quyết Kim Nguyên thuộc tính, giống như vạn kiếm cùng phát, ánh sáng lấp loé, trong nháy mắt liền bùm bùm hướng về trên người Husky loạn đánh một trận.
"Gào!"
Husky chịu đánh một trận, tỏ vẻ tức giận, thấy tình huống không quá lạc quan, lập tức bắt chuyện với bọn chó tiểu đệ ở bên cạnh, hô lớn:
- Đám cẩu con! Ngăn cản cho bản thân tôn! Ngăn cản... bản thần tôn còn muốn đi Hoàng Lăng cứu vớt muôn dân đây! Mẹ nó tên tiểu tử chuyên hãm hại kia, nếu bị bản thần tôn nhìn thấy, nhất định cùng hắn đại chiến 900 hiệp...
Gâu gâu gâu...
Lập tức, những con chó từ bốn phương tám hướng bị Husky tụ tập đến kia, sau khi nghe được hiệu lệnh, đều hướng về những binh sĩ kia xé cắn tới, mà Husky liền thừa dịp loạn mau mau nhanh chân bỏ chạy.
- Chà chà... con ngáo này! Thực sự là quá nhát gan, cả ngày bị đánh cũng không dám xuất thủ, còn không thấy ngại nói không thể giết sinh, mấy ngày trước đây cướp người với ta làm sao không thấy ngươi nói không sát sinh?
Ở một bên len lén quan sát tao ngộ bi thảm của Husky, Từ Khuyết cũng không nhịn được nở nụ cười, đối với loại tính cách nhát gan lại muốn Trang Bức này của Husky, cảm thấy vô cùng trơ trẽn.
Rõ ràng thực lực không tầm thường, thân thể sắp thành thánh, đánh như thế nào đều đánh không chết, nhưng lại sợ đau, quả thực quá mất mặt.
- Đến rồi! Hoàng Lăng bên kia cũng sắp bắt đầu rồi, là lúc nên chạy tới Trang Bức...
Vèo!
Từ Khuyết không thèm để ý đến Husky, từ bên trong Hoàng thành một bước lên trời, lướt về phía trên không.
"Ầm!"
Ở bên trong ánh mắt kinh ngạc của vô số người, hắn trên không trung triển khai Bát Hoang Phá Diệt Diễm, hóa thành hai cánh lửa đen rộng mười mấy trượng, từ sau lưng triển khai.
Hai cánh giương ra, trong nháy mắt bay xa ngàn dặm.
Hành động đẹp trai này, khí thế mạnh mẽ, trong nháy mắt để đám người bên trong Hoàng thành ngước đầu nhìn lên, đối với hắn kinh động như gặp thiên nhân!