Chương 356: Tiến Công AE86
Đối tượng truyền âm không nằm trong vùng phủ sóng?
Đây là cái quỷ gì?
Nghe được lời truyền âm này của Từ Khuyết, Thất Công Chúa cũng sắp tức đến chập mạch rồi, ngươi đây là thành tâm à?
Rõ ràng người đang đứng ở đó mà!
Lúc này truyền ra âm thanh cũng chính là bản thân ngươi mà!
Lại còn làm bộ không nghe thấy? Đúng là bị ngươi làm cho tức chết rồi!
- Từ công tử! Từ công tử, ngươi hãy nghe ta...
Thất Công Chúa vẫn chưa từ bỏ ý định tiếp tục truyền âm, nhưng Từ Khuyết lại tiếp tục truyền đến một câu.
- Xin lỗi! Số lần ngài truyền âm đã đạt tới mức tối đa, truyền âm thất bại, xin mời nạp tiền xong rồi lại truyền...
Lại là âm thanh tiện hề hề kia của Từ Khuyết!
Thất Công Chúa quả thực hoàn toàn thất bại, đặc biệt là lúc nhìn thấy Từ Khuyết còn hướng về chính mình nháy mắt, đúng là bó tay hết cách đối với hắn.
Cùng lúc đó, Kim Hoàng cũng kinh ngạc một trận, hiển nhiên không nghĩ tới Từ Khuyết lại kiên định yêu cầu tiếp tục thí luyện như vậy.
Hắn hồ nghi nói:
- Từ Khuyết, trẫm hỏi ngươi, ngươi nhất định phải tiếp tục thí luyện sao?
- Không sai, nhất định phải tiếp tục.
Từ Khuyết việc nghĩa chẳng từ nan vỗ ngực nói.
Kim Hoàng khẽ gật đầu:
- Được, trẫm có thể đáp ứng yêu cầu này của ngươi! Đồng thời 100 côn trượng kia cũng có thể miễn đi.
- Tạ ơn Hoàng Thượng!
Từ Khuyết tùy ý chắp tay, tiếp tục nói: - Thế nhưng... Hoàng Thượng, 100 côn trượng của Nhị Hoàng Tử cũng không thể miễn trừ, nếu không sẽ để mọi người đau lòng.
- Đây là đương nhiên.
Kim Hoàng không do dự, vung tay quát lên:
- Trẫm tuyên bố, trận thí luyện này tiếp tục tiến hành. Người đâu, dẫn Tam Hoàng Tử đi, đánh 100 côn trượng.
Hiển nhiên, Kim Hoàng là một người chí công vô tư, cũng sẽ không thiên vị bất luận hoàng tử nào.
Thế nhưng 100 côn trượng kia đối với Nhị Hoàng Tử mà nói, căn bản là không đau không ngứa.
Nhưng "Tiếp tục trận thí luyện này", đối với y mà nói lại là trọng thương.
Bây giờ thần câu của Trương Câu Vương đã bị hủy, đã tuột lại xa như vậy, căn bản vô lực truy đuổi, nếu như tiếp tục thí luyện, hạng đầu ở cửa thứ nhất này, y sẽ không thể lại đoạt lại.
Nhưng mà Hoàng Thượng đã mở ra miệng ngọc, sự thực này đã không có cách nào thay đổi nữa.
Điều này làm cho Tam Hoàng Tử vô cùng không cam lòng, nhưng không có cách nào thay đổi cái gì cả.
Y lạnh lùng dán mắt vào Từ Khuyết, truyền âm cả giận nói:
- Từ Khuyết, đừng tưởng rằng ngươi phá huỷ thần câu, bổn hoàng tử liền không có cách nào, cửa thí luyện thứ nhất này, bổn hoàng tử còn có những người khác đang dự thi, coi như không lấy được số một, cũng có thể lấy mười hạng đứng đầu.
- Vậy thì thế nào? Liên quan gì đến ta!
Từ Khuyết nhún nhún vai, hờ hững truyền âm đáp lại.
- Ha ha, bổn hoàng tử tuy trả giá cao, bất quá chỉ là không lấy được vị trí thứ nhất mà thôi. Nhưng ngươi thì sao, ngươi chính là đại biểu cho Tam Hoàng Tử xuất chiến, y lần này phái người ra đều là rác rưởi, ngươi không lấy được thứ tự tốt, y sẽ triệt để mất đi quyền tranh cướp vị trí Thái Tử, vì thế lần này, người thua chính là ngươi.
Tam Hoàng Tử cười lạnh nói.
Từ Khuyết nhún nhún vai lần nữa, không tiếp tục truyền âm, trái lại cười híp mắt lớn tiếng kêu:
- Nhị Hoàng Tử, ai nói với ngươi ta không lấy được thứ tự tốt? Ngươi vẫn là mau mau chịu đòn đi, tại hạ không có hơi sức cùng ngươi truyền âm đối thoại, tạm biệt.
Nói xong, Từ Khuyết đột nhiên xoay người, gọi ra giao diện hệ thống thương thành.
Phá huỷ một chiếc AE-86 tính là gì?
Bản bức vương còn có ngàn vạn chiếc AE-86 đây.
Có hệ thống ở trong tay, ta có cả thiên hạ!
- Hệ thống, lại cho ta thuê một chiếc AE86, không phải chỉ là 500 điểm Trang Bức sao? Ta đã sớm kiếm về rồi.
Từ Khuyết hơi suy nghĩ, đối với hệ thống hô!
Vèo!
Trong nháy mắt, một chiếc AE-86 mới tinh, lại xuất hiện lần nữa.
"Rào!"
Tất cả mọi người ở đây lập tức ồ lên.
Cái tên này lại còn có một chiếc thần câu nữa, hơn nữa giống như đúc với chiếc bị va hỏng kia.
Nhưng mà... Như thế thì có tác dụng gì đâu?
Người khác đều đã sắp chạy đến giữa sườn núi, bây giờ coi như đuổi, cũng đuổi không kịp nữa rồi?
...
Bọn Tam Hoàng Tử cùng Thất Công Chúa trên đỉnh núi, mặt cũng xám như tro tàn, phờ phạc.
Hoàng Thượng đã mở miệng, muốn trận thí luyện này tiếp tục.
Tại bọn họ xem ra, đây giống như là đã tuyên bố Tam Hoàng Tử mất đi tư cách cạnh tranh vị trí Thái Tử rồi.
- Tam hoàng huynh, xin lỗi! Là ta quá tin tưởng vào trực giác.
Thất Công Chúa cực kỳ tự trách, nhìn về phía Tam Hoàng Tử nói.
Từ Khuyết căn bản không để ý tới nàng truyền âm, điều này làm cho nàng rất là bất đắc dĩ, nhưng người là do nàng cực lực đề cử, lúc này nàng rất là tự trách bản thân.
Tam Hoàng Tử khẽ thở dài một cái:
- Haizz, thôi, đây chính là thiên ý! Trời không cho ta trở thành Thái Tử, cưỡng cầu cũng vô dụng.
- Haizz!
Lẽ nào vị trí Thái Tử này, liền chắp tay tặng cho những hoàng tử khác như vậy sao?
Vài tên hoàng tử khác cũng lắc đầu một cái, vô cùng không cam lòng thở dài.
- Các vị, tài xế già lại muốn xuất phát nữa rồi! Xin hỏi ai còn có nước không? Ah không cần, vừa vặn chén này còn chưa bị đổ, trước tiên dùng tạm.
Lúc này, chỉ nghe Từ Khuyết thét to một tiếng, hắn liền nhanh chóng chạy đến bên trong chiếc xe bị đụng hỏng kia, đem chén nước cũ lấy ra, xoay người lại đặt lên chiếc AE-86 mới tinh kia.
Sau đó "Ầm" một tiếng, hắn đóng cửa xe lại, thắt đai an toàn.
Giẫm ly hợp, kéo cần số, nới lỏng phanh, đạp chân ga!
Động tác này nước chảy mây trôi, làm liền một mạch.
"Ầm ầm!"
Dưới một tiếng vang trầm thấp, động cơ xe đua của AE-86 trong nháy mắt vang vọng tứ phương.
Sau đó, Từ Khuyết xe giống như mũi tên, xèo một cái lao ra...
Tất cả mọi người ở đây đều kinh ngạc.
Tựa hồ không nghĩ tới, lúc như thế này, Từ Khuyết lại còn có thể tích cực ứng chiến thí luyện như vậy.
Hơn nữa xuyên thấu qua cửa sổ xe AE-86, mọi người còn rõ ràng có thể nhìn thấy, khóe miệng Từ Khuyết lúc này còn mang theo một ít ý cười nhàn nhạt.
Đó là một nụ cười tự tin!
Đó là một loại quyết tâm tất thắng!
...
- Khà khà, chạy loại đường núi này, để cho các ngươi đi trước mười mấy phút thì thế nào? Vị trí thứ nhất này, bản bức vương vẫn có thể lấy được như thường.
Con ngươi của Từ Khuyết sáng rõ, tay nhanh chóng đảo ở trên vô lăng.
Chỉ trong nháy mắt, hắn đã leo lên vị trí thứ năm, đây là vị trí top đầu rồi.
Mà tốc độ của xe cũng đã lên đến hơn 200 km/h, tựa như tia chớp, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách cùng những thần câu phía trước.
Vừa bắt đầu, mọi người còn cảm thấy việc này cũng không có gì đặc biệt.
Nhưng theo thời gian trôi qua, sau khi thấy khoảng cách của xe Từ Khuyết với những thần câu phía trước kia càng ngày càng gần, bắt đầu có người thay đổi sắc mặt rồi.
- Các ngươi mau nhìn, Từ thiếu hiệp hình như sắp đuổi tới rồi.
- Trời ạ, tốc độ của thần câu này của hắn cũng quá nhanh đi.
- Chẳng lẽ còn có cơ hội?
- Không đúng rồi, các ngươi mau nhìn, phía trước là khúc cua, nhưng tốc độ của thần câu của Từ thiếu hiệp vẫn còn đang tăng lên.
Mọi người cảm thấy khiếp sợ đối với tốc độ xe của Từ Khuyết.
Dù sao Từ Khuyết lái chính là xe, căn bản chưa dùng tới thần hồn cùng phù văn gì đó, giống như là ngựa hoang mất cương, không hề có áp lực xông về phía trước, so với những tu sĩ khác còn ung dung tự tại hơn nhiều.
Nhưng trên con đường núi phía trước, xuất hiện khúc cua thứ nhất.
Đồng thời khúc cua này có độ cua vô cùng xảo quyệt, hoàn toàn gần như là góc vuông 90 độ, bất kể là thần câu hay là xe phổ thông, đối mặt loại khúc cua này đều phải giảm tốc độ đi qua.
Nhưng Từ Khuyết cũng không làm như thế, hắn tiếp tục giẫm mạnh chân ga, gia tốc, gia tốc, vẫn gia tốc!
- Trời ơi, sắp đến đoạn cua rồi mà hắn còn đang tăng tốc.
- Hắn bị điên rồi ư!
Mọi người ở đây lập tức liên tục kinh ngạc thốt lên, nhìn chằm chằm không chớp mắt chiếc AE-86 kia của Từ Khuyết đang nhanh chóng đi tới khúc cua.