Chương 383: Ai Gia Chờ Ngươi
Từ Khuyết thật sự không nghĩ tới, Thái hậu lại rộng lượng như vậy, chỉ vì một viên Băng Phách Ngọc Đan, đến cả Thất Công Chúa cũng có thể tặng cho người khác.
Lúc này, hắn vô cùng hoài nghi Thất Công Chúa có phải là cháu gái của Thái hậu hay không.
Đối với vấn đề Từ Khuyết hỏi "Có thể đưa Thái hậu hay không", Thái hậu lựa chọn không quan tâm. Tuy rằng gương mặt lạnh lẽo tràn đầy sát ý đã bán đứng nàng, nhưng nàng vẫn làm bộ như không nghe thấy gì, tiếp tục trao đổi cùng Từ Khuyết.
- Từ thiếu hiệp, ai gia tin tưởng, Thất Công Chúa và ngươi tình đầu ý hợp, nếu ngươi có thể mang Băng Phách Ngọc Đan về, nhất định ta sẽ thu xếp để các ngươi kết hôn.
- Còn nữa, nhiều năm qua ai gia đã sưu tầm được không ít pháp khí và linh dược, trong đó cũng có thứ thích hợp với việc Độ Kiếp, thậm chí là lục tinh linh dược đột phá Anh Biến kỳ.
- Đương nhiên, với thực lực của Từ thiếu hiệp, dù cho không có linh dược, muốn đột phá Anh Biến kỳ cũng dễ như trở bàn tay tay, thế nhưng nếu như ngươi trở thành phò mã Kim Nguyên quốc, vị trí Thái Tử trong tương lai ngươi cũng có thực lực ngồi.
Thái hậu liên tiếp nói, đưa ra đủ loại điều kiện.
Từ Thất Công Chúa, tới pháp khí linh dược, cuối cùng thậm chí còn ám chỉ có thể để Từ Khuyết trở thành Hoàng Đế Kim Nguyên quốc trong tương lai.
Những điều kiện này đều cho thấy Thái hậu cực kỳ coi trọng viên Băng Phách Ngọc Đan kia, dường như viên đan dược đó đối với nàng mà nói thì quan trọng hơn bất cứ vật gì.
Mà Từ Khuyết là người rất chuyên nghiệp trong việc đàm luận, nếu Thái hậu đã không quan tâm tới vấn đề kia của hắn, hắn cũng giả vờ giả vịt ngồi trên ghế, khóe miệng trước sau vẫn mang theo một nụ cười nhàn nhạt, nhưng không nói lời nào.
Nụ cười này rơi vào trong mắt Thái hậu, thì không khác gì nụ cười bỉ ổi.
Một lúc lâu sau, Thái hậu cuối cũng cũng có chút mất kiên nhẫn, trầm giọng hỏi:
- Từ thiếu hiệp, ngươi thấy thế nào?
Từ Khuyết lại nở nụ cười, ánh mắt liếc ra ngoài phòng, nói:
- Aizzzz, ngày hôm nay tán gẫu quá hài lòng, nhưng đáng tiếc sắc trời không còn sớm, ta còn phải mau mau đi lên Truyền Tống Trận đây, gặp lại.
Nói rồi hắn đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng bước ra ngoài.
Thái hậu thoáng sửng sốt một chút, rõ ràng nàng không ngờ Từ Khuyết nói đi là đi.
Nhưng nhìn Từ Khuyết không có ý định dừng lại, cuối cùng nàng không thể ngồi yên, nhanh chóng hô lớn:
- Chờ đã!
- Không gặp lại!
Từ Khuyết không quay đầu lại đáp một tiếng, tiếp tục bước đi.
Hắn căn bản không muốn đáp ứng giao dịch này của Thái hậu, tuy rằng việc lấy Băng Phách Ngọc Đan đối với hắn mà nói không hề khó, nhưng lấy xong đan dược còn phải trả lại, chuyện này có chút rắc rối rồi.
Hơn nữa hắn cũng không thích Thái hậu này, hắn luôn cảm thấy trên người vị Thái hậu này luôn có dáng vẻ cao cao tại thượng, hùng hổ doạ người, khiến hắn vô cùng không thoải mái.
Nhưng khi hắn vừa bước qua ngưỡng cửa, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng hộ vội vàng của Thái hậu.
- Ai gia có thể đáp ứng điều kiện của ngươi.
- A?
Cả người Từ Khuyết nhất thời dừng lại.
Cho dù tiếng Thái hậu vô cùng nhỏ, nhưng hắn vẫn nghe rõ ràng, trong nháy mắt cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Có thể đáp ứng điều kiện của ta?
Ta nhắc tới điều kiện gì?
Mẹ nó, không phải là chuyện đưa Thái hậu đi, chuyện này... Chơi quá lớn rồi.
Từ Khuyết có chút khó tin, vội vàng xoay người nói:
- Ngươi... ngươi thật sự đồng ý?
Thái hậu gắt gao nhìn chằm chằm Từ Khuyết, cắn răng, đôi môi đỏ hơi rung động, lạnh giọng đáp:
- Ai gia nói chuyện giữ lời, nếu ngươi có thể mang Băng Phách Ngọc Đan về, ai gia có thể đồng ý với điều kiện lúc trước của ngươi.
...
Từ Khuyết nhất thời không có gì để nói.
Đừng, khi nãy ta chỉ là đùa giỡn thôi mà, tùy tiện ghẹo ngươi một chút, sao ngươi lại coi là thật đây?
Lần này đùa lớn rồi.
Trong lòng Từ Khuyết dở khóc dở cười.
Đồng thời hắn cũng rất nghi ngờ, vị Thái hậu này tại sao nhất định phải có được Băng Phách Ngọc Đan?
Chẳng lẽ nàng thực sự vẫn giữ tấm thân xử nữ, muốn nghịch thiên cải mệnh, để thiên phú linh căn thăng hoa?
Nhưng điều này cũng không hợp lý, nếu nàng vẫn giữ tấm thân xử nữ, sao nàng có thể trở thành Thái hậu?
Trong lòng tràn đầy nghi hoặc, Từ Khuyết không khỏi lên tiếng: - Ta biết rất rõ tác dụng của Băng Phách Ngọc Đan, ngươi dùng nó để làm cái gì?
Thái hậu nghe vậy, con ngươi nhanh chóng co lại, nàng rất kinh ngạc vì Từ Khuyết biết tác dụng của Băng Phách Ngọc Đan.
Nhưng rất nhanh, nàng đã khôi phục vẻ trấn định, lạnh giọng nói ra:
- Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi, ngươi chỉ cần mang đan dược về, ai gia tự nhiên sẽ đồng ý với mong muốn của ngươi.
- Ha ha!
Từ Khuyết cười một tiếng, ba phải đáp một tiếng:
- Ta biết rồi!
Nói xong, hắn trực tiếp bước nhanh đi.
- Từ thiếu hiệp, ai gia chờ ngươi.
Kết quả không bước được vài bước, phía sau lại truyền tới tiếng của Thái hậu.
Khóe miệng Từ Khuyết giật giật, không hề dừng bước chân, trực tiếp đi về phía hoàng cung.
Thái hậu đứng trong tẩm cung, nhìn theo bóng lưng hắn đến tận khi biến mất, con ngươi từ từ biến thành lạnh lẽo.
- Đồ vô sỉ, nếu không phải muốn dựa vào ngươi tiến vào Hoàng Lăng Thủy Nguyên Quốc lấy đan dược, ta sớm đã giết chết ngươi. Thân thể ta mà ngươi cũng dám mơ ước?
Nàng thấp giọng lẩm bẩm một câu, sau đó vung tay lên, cánh cửa tẩm cung đột nhiên "Ầm" một tiếng đóng lại!
Nhưng nàng cũng không biết, Từ Khuyết căn bản không có ý định trở về.
Từ trước đến giờ hắn là người nói không giữ lời, hơn nữa khi nãy hắn cũng chỉ trả lời một câu "Biết rồi", chứ không hề đồng ý mang đan dược về.
...
Sau khi Từ Khuyết rời xa tẩm cung Thái hậu, đột nhiên ngừng lại, xoay người liếc mắt nhìn.
Nghĩ tới Thái hậu nói "Ai gia chờ ngươi" lúc gần đi, khóe miệng hắn lại cong lên.
Đùa à, chờ ta?
Chờ ta làm gì, trên người bản bức vương có trọng trách phải Trang Bức, còn phải phục sinh Tiểu Nhu, nơi nào có tâm tư chạy về để đưa đan dược cho ngươi.
Thái hậu phách lối như vậy, quỷ mới tin.
Băng Phách Ngọc Đan đúng không? Ta tìm được, sẽ trực tiếp đưa tới Hỏa Nguyên Quốc, cho mỹ nữ Tô chưởng môn một viên, cho Cửu Vĩ Yêu Hồ Tô Linh Nhi một viên, còn cho Nhã phu nhân một viên, chính là không cho Thái hậu ngươi.
À đúng rồi, còn có Nữ Đế nữa.
Nguy rồi, ba viên Băng Phách Ngọc Đan không đủ để chia...
Từ Khuyết nhất thời phát sầu, dọc theo đường đi liên tục cau mày suy tư nên phân phối Băng Phách Ngọc Đan thế nào, bất tri bất giác đã đi từ tẩm cung Thái hậu tới kim điện trong hoàng cung.
Một thái giám nhìn thấy hắn, vô cùng lo lắng chạy đến đây:
- Ai nha Từ thiếu hiệp, cuối cùng cũng tìm được ngài, Truyền Tống Trận đã chuẩn bị xong, Hoàng Thượng để cho ta tới tiếp ngài.
- Lúc này thực sự là Hoàng Thượng phái tới chứ?
Từ Khuyết nhíu lông mày lại, hồ nghi nói.
Thái giám sửng sốt một chút:
- Lời này của Từ thiếu hiệp có ý gì?
- Không có ý gì cả, mau mau dẫn đường đi.
Từ Khuyết khoát tay một cái.
- Được, mời Từ thiếu hiệp đi theo lão nô, Hoàng Thượng và sủng vật của ngài đã chờ đợi lâu rồi.
Thái giám nhanh chóng đáp một tiếng, ân cần dẫn đường chạy tới vị trí Truyền Tống Trận.
Từ Khuyết vừa nghe tới hai chữ "Sủng vật" liền kinh ngạc nói: - Husky cũng tới?
- Đúng rồi, hai ngày trước nó đã vào trong cung, ở lại ngự thiện phòng không chịu đi, ngày hôm nay vừa nghe nói ngươi muốn lên Truyền Tống Trận đi tới Thủy Nguyên Quốc, lúc này mới chịu rời đi khỏi ngự thiện phòng, nói là muốn cùng ngươi cùng rời đi.
Thái giám gật đầu đáp.
Khóe miệng Từ Khuyết lại bắt đầu co giật.
Còn tưởng rằng Husky có bao nhiêu cốt khí chứ, từ Hoàng Lăng trở về liền biến mất, không nghĩ tới lại chui vào ngự thiện phòng đòi ăn.
Không cần nghĩ cũng biết, tên này khẳng định là mượn uy danh của hắn, ở ngự thiện phòng lừa ăn lừa uống.
...
Rất nhanh, dưới sự chỉ đường của thái giám, Từ Khuyết vòng qua trước kim điện trong hoàng cung, được dẫn tới nơi bố trí Truyền Tống Trận.
Một toà cổ trận to lớn đã xuất hiện trước mặt hắn.
Cả tòa trận pháp đều dùng Linh Thạch để lát thành, trên đó khắc đầy phù văn, hơn nữa ở giữa Linh Thạch còn khảm nạm kim loại, cung cấp linh khí mạnh mẽ.
Mà bên cạnh Truyền Tống Trận có mấy người đang đứng, trong đó có Kim Hoàng, Tam Hoàng Tử và Thất Công Chúa.
Đương nhiên, Husky cũng ở đây.
Hai ngày không gặp, tên này đã mập thêm một vòng, lúc này đang nằm trên Truyền Tống Trận, lười biếng nằm úp sấp tắm nắng.
- Từ công tử, ngươi tới rồi.
- Từ thiếu hiệp.
Lúc này, Thất Công Chúa và Tam Hoàng Tử vừa thấy Từ Khuyết, lập tức cười tươi bước lên đón.
Từ Khuyết hơi chắp tay, khách sáo cùng mấy người vài câu.
Mà Kim Hoàng nhìn thấy Từ Khuyết chuyện trò vui vẻ với Thất Công Chúa, sắc mặt có chút không tự nhiên, chỉ lo con gái thật sự sẽ bị bắt cóc, vội vàng mở miệng nói:
- Tiểu Thất, Từ thiếu hiệp còn có việc gấp trong người, không nên lãng phí thời gian của Từ thiếu hiệp.
- Vâng...
Thất Công Chúa ngượng ngùng lui xuống, nói với Từ Khuyết:
- Từ công tử, tạm biệt.
- Ừm, ta cũng nên lên đường rồi. Hẹn gặp lại chư vị.
Từ Khuyết không muốn lãng phí thời gian nữa, chắp tay với mọi người rồi bước lên Truyền Tống Trận, một chân giẫm lên trên bụng Husky.
- Gào...
Husky bị đau tỉnh lại, gào thét một tiếng.
- Khởi động trận pháp!
Lúc này, Kim Hoàng mở miệng hạ lệnh mở trận, hiển nhiên là hận không thể mau mau tiễn đại tai tinh như Từ Khuyết đi.
Ầm!
Dưới một tiếng vang thật lớn, cả tòa trận pháp bạch quang chói lọi.
Dưới ánh mắt lưu luyến của Thất Công Chúa và Tam Hoàng Tử, trận pháp nhanh chóng xoay tròn, linh khí đan chéo, bóng dáng Từ Khuyết và Husky dần dần mờ đi.