Chương 384: Tiểu Tử, Cứu Mạng!
Truyền tống xuyên quốc gia, thời gian so với truyền tống bình thường sẽ lâu hơn nhiều.
Hơn nữa tòa trận pháp này là vội vàng dựng lên, tiêu hao không ít cực phẩm Linh Thạch, nhưng tốc độ vẫn không thể so với trận pháp phù văn mà Từ Khuyết dùng để truyền tống từ Hỏa Nguyên Quốc lại đây.
Dọc theo đường đi, cuồng phong không ngừng quét qua trên người Từ Khuyết và Husky, tầm nhìn trước mắt hoàn toàn không rõ, mơ hồ chỉ cảm thấy có vô số phong cảnh đang lùi lại, tựa như tiến vào đường hầm xuyên thời gian.
- Tiên sư nó, truyền tống trận quái gì thế này?
Husky hai tay ôm trán, lớn tiếng mắng.
Từ Khuyết cũng lắc đầu, truyền tống trận này thực sự quá đơn sơ.
Nhưng hắn cũng rõ ràng, trận pháp này đã vô cùng giỏi bên trong ngũ quốc, dù sao cũng là truyền tống xuyên quốc gia, cần tiêu hao lượng lớn Linh Thạch, có thể thấy Kim Hoàng rộng rãi đến mức nào.
- Nếu không phải thực lực của bản thần tôn bị phong ấn, đã sớm vẽ ra một cự trận, trong nháy mắt là có thể đến Thủy Nguyên Quốc!
Husky lớn tiếng khoác lác
Từ Khuyết xem thường nhìn nó một chút, cười lạnh nói:
- Nếu ta ra tay khắc hoạ trận văn, cũng có thể trong nháy mắt chạy tới Thủy Nguyên Quốc.
Hắn nói lời này là lời nói thật, lúc trước ở Hoàng Lăng Hỏa Nguyên Quốc, hắn đã chép lại trận văn ở đó, nhưng nếu tự mình động thủ khắc hoạ, ít nhất cũng cần bốn, năm ngày mới có thể khắc hoạ ra, thời gian kém xa loại bố trí Truyền Tống Trận này.
Nhưng Husky cũng không tin, khịt mũi con thường hừ nói:
- Bản thần tôn chỉ cần vung tay lên, liền có thể trong nháy mắt đến Thủy Nguyên Quốc.
Nói rồi, nó còn vừa giả vờ giả vịt phất phất móng vuốt.
Từ Khuyết nhất thời giễu cợt nói:
- Mẹ con chó ngốc, ngươi...
"Ầm ầm!"
Nói còn chưa dứt lời, cả tòa trận pháp đột nhiên vang một tiếng thật lớn! Từ Khuyết và Husky đều sững sờ, còn chưa kịp phản ứng, thân thể bỗng nhiên bị đánh bay lên.
Sau đó Linh Thạch trên trận pháp đột nhiên nổ tung, một mảng Linh Thạch bắt đầu sụp đổ, biến thành bụi bay theo gió.
Từ Khuyết trợn to hai mắt, thân hình bị lực lượng hư không xé rách điên cuồng lăn ra bên ngoài căn bản không có cách nào ngừng lại.
Mẹ nó, cái truyền tống trận này nát vãi beep!
- Gào...
Husky cũng gào một tiếng, trừng lớn hai con mắt, vẻ mặt khiếp sợ bay qua trước mặt Từ Khuyết.
Truyền tống trận vỡ nát giữa đường truyền tống, đây nhất định là chuyện vô cùng nguy hiểm, thân thể có khả năng bị xé rách trong vài giây, thậm chí là rơi xuống một địa phương thần bí.
Cho dù Từ Khuyết nỗ lực dùng sức như thế nào, đều không thể lay động đến lực lượng hư không kia.
Hắn theo bản năng muốn gọi hệ thống, nhưng có một cự lực ở bốn phía bao phủ quanh hắn, cả người cả chó đều trực tiếp bị ném ra khỏi mảnh không gian mơ hồ này.
"Ầm!"
Sau một tiếng vang thật lớn, Từ Khuyết cảm thấy tiếng gió bên tai không ngừng gào thét, xen lẫn cả tiếng gào cực kỳ bi thảm của Husky.
Một lát sau, trước mắt hắn đột nhiên khôi phục ánh sáng, một ngọn núi hoang xuất hiện dưới mắt hắn, thân thể hắn vẫn đang trong trạng thái rơi tự do.
Tất cả từ từ khôi phục yên tĩnh.
Từ Khuyết hít sâu một hơi, triển khai Tam Thiên Lôi Động, dưới chân xuất hiện một mảnh sấm chớp, trong nháy mắt khống chế tốc độ rơi xuống, rồi lướt về phía một ngọn núi cao cách đó không xa.
Vèo!
Hắn vừa rơi xuống đất, sau đó bên tai truyền đến một tiếng "Ầm", là Husky té xuống, trực tiếp cắm đầu vào trong bùn đất.
- Gào... Đau quá đau quá!
Husky nằm trong hố lớn, gào khóc nói, nhưng trên thân thể không có chút thương tích nào.
Từ Khuyết vừa thấy được nó liền tức giận, trước lúc xảy ra chuyện, Husky đã tự tin nói chỉ cần vung tay lên có thể trong nháy mắt đến Thủy Nguyên Quốc.
Kết quả con hàng này vừa vung móng vuốt xong, trận pháp liền nổ tung.
Từ Khuyết càng nghĩ càng giận, trực tiếp xông lên, gắt gao đè đầu Husky vào trong vũng bùn, một cái tát đập lên gáy nó.
- Mẹ nó, ngươi nói ngươi vung trảo cẩu gì! Vung trảo cẩu gì!
- Gào, chuyên này liên quan gì đến bản thần tôn?
- Để ngươi vung... Ta để ngươi vung!
- Gào, thật sự không liên quan đến ta, là trận pháp kia nát...
- Đùng! Đùng! Đùng!
- Á đau quá đau...
Cả một vùng núi đều vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Husky, hồi âm lượn lờ...
Một lát sau, Từ Khuyết mới ngừng lại.
Hắn đứng trên đỉnh núi, nhìn bốn phía, vẻ mặt âm trầm.
Khắp nơi đều là núi hoang, bốn phương tám hướng đều là núi non mênh mông vô bờ...
Giữa thiên địa tràn ngập kim hành linh khí mờ nhạt, hiển nhiên bọn họ vẫn đang ở biên giới Kim Nguyên Quốc, còn chưa hoàn toàn rời khỏi Kim Nguyên Quốc.
- Mau mau dậy dẫn đường, mẹ nó, nơi chim không thèm ị phân này muốn ăn cánh gà nướng cũng không thể ăn.
Từ Khuyết oán hận đá Husky một cái, để nó mau dậy dẫn đường.
Bạch!
Husky lập tức linh hoạt né tránh một cước của Từ Khuyết, tức giận bất bình bò dậy, căm tức nói:
- Tiểu tử, trận pháp này đổ nát, vốn không liên quan đến ta, ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta?
- Ta tâm tình không tốt, không thể đánh ngươi phát tiết à?
Từ Khuyết trầm giọng nói.
Trên thực tế hắn cũng rõ ràng, chuyện vừa xảy ra không thể do tên Husky cặn bã này tạo thành, chỉ là trùng hợp gặp phải mà thôi.
- Ngươi muốn phát tiết thì ngươi đi đánh cây đi, dựa vào cái gì đánh ta?
Husky không phục nói.
Từ Khuyết hời hợt liếc nó một chút:
- Ngươi chịu đòn giỏi!
- Máaa!
Husky mắng to, theo bản năng muốn xông lên liều mạng cùng Từ Khuyết.
Nhưng dường như nó nhớ tới vòn trên cổ chó, lại vội vã bỏ đi ý nghĩ.
- Được rồi, mau mau dẫn đường, Nữ Đế Thủy Nguyên Quốc còn đang đợi ta đây.
Từ Khuyết mở miệng nói.
Husky nhất thời trừng mắt lên:
- Dựa vào cái gì mà bản thần tôn phải dẫn đường?
- Ngu ngốc, dẫn đường không phải là chuyện của loài chó các ngươi sao?
- Tiểu tử ngươi lừa người... Bắt nạt sói quá mức!
- Bắt nạt ngươi thì sao, không phục đến chiến...
- Bản thần tôn lựa chọn phục!
"..."
Từ Khuyết khinh bỉ liếc Husky một chút, lười phí lời với nó, hắn đổi lấy một cái la bàn trong hệ thống, bắt đầu xác nhận phương hướng.
Thủy Nguyên Quốc ở phía nam Kim Nguyên Quốc, chuyện này thuộc về kiến thức thông thường, vì thế nên muốn xác định phương hướng cũng không quá khó.
Nhưng vấn đề là, Từ Khuyết không biết hiện tại khoảng cách đến Thủy Nguyên Quốc còn xa không, có chút do dự... hắn nên chọn phi hành hay là khắc hoạ trận văn để truyền tống.
- Husky, giao cho ngươi một nhiệm vụ, đi bắt một người đến hỏi một chút.
Từ Khuyết đá đá Husky nằm ở bên cạnh nói.
Husky phờ phạc nói:
- Quên đi, ở nơi chim không thèm ị này, đi đâu để tìm người giờ. Đã đến rồi thì nên ở lại, chúng ta vẫn nên nghỉ ngơi trước mấy ngày, điều chỉnh trạng thái rồi lại lên đường, nếu có thể ăn chút đậu hủ thúi thì không còn gì có thể tốt hơn.
- Ta thấy ngươi muốn bị thắt cổ rồi.
Từ Khuyết nheo hai mắt, làm bộ muốn niệm pháp quyết.
- Đừng, đừng, đừng, ta đi tìm.
Husky bị dọa sợ đến mức nhảy dựng lên, vèo một cái đã chạy vào trong núi rừng.
Từ Khuyết sờ sờ cằm, suy tư nhìn lên trời.
Hắn đang suy nghĩ vì sao trận pháp lại nổ tung giữa đường.
Theo lý mà nói, đám người Kim Hoàng không thể động chân động tay, bởi vì bọn họ không có gan, hơn nữa hắn và bọn họ cũng không cừu không oán.
- Gào...
Đang lúc này, bên trong núi rừng đột nhiên truyền đến tiếng kêu thảm thiết đau đớn của Husky.
- Tiểu tử, cứu mạng với, nơi này có nhân yêu...