Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 385: Một Bầy Hắc Hầu Tử

Chương 385: Một Bầy Hắc Hầu Tử
Nhân yêu?
Từ Khuyết vừa nghe thấy, nhất thời sững sờ.
Chẳng lẽ là tộc nhân của Tô Linh Nhi?
- À à à... Tiểu tử, nhanh tới cứu ta!
- Mẹ nó, các ngươi đừng tới đây, á, chớ ép bản thần tôn ra tay!
- Gào... Có gan đừng đuổi theo nữa.
Tiếng kêu gào của Husky liên tiếp không ngừng vang lên.
Lông mày Từ Khuyết nhíu lại, lắc lắc đầu:
- Mang loại sủng vật này bên người, thật quá mất mặt.
Nói xong, hắn đi về phía núi rừng.
Nhưng khi nhìn thấy tình cảnh kia thì Từ Khuyết vô cùng sửng sốt.
Bên trong núi rừng, từng đạo bóng đen đang bay qua lại, số lượng cực kỳ nhiều, hơn nữa không thấy rõ dáng dấp.
Mà Husky bị vô số bóng đen truy kích, vừa kêu gào, vừa chạy trối chết nhảy loạn.
"Ầm!"
Lúc này, chỉ thấy một bóng đen đụng vào lưng Husky, một tiếng trầm nặng vang lên, bóng đen rơi trên mặt đất, Husky lại bình yên vô sự, tiếp tục gào thét chạy trốn.
Từ Khuyết không còn gì để nói, ánh mắt quét về phía bóng đen trên mặt đất, nhưng đột nhiên hai mắt trợn to.
Nằm trên đất là một con hắc hầu tử.
Hầu tử này lớn cỡ người trưởng thành, vô cùng gầy yếu, toàn thân đầy lông đen bóng, giữa hai chân có một váy bện bằng cỏ dại vây quanh như người vượn cổ.
Hiển nhiên vừa nãy chính là con hắc hầu tử này đánh lén Husky, nhưng sau khi đánh vào người Husky liền hôn mê tại chỗ.
Dù sao xương cốt của tên Husky vô sỉ kia, không phải người bình thường có thể tùy tiện đánh.
Hơn nữa lúc trước Từ Khuyết đã từng chứng kiến Husky và tu sĩ Nguyên Anh kỳ đánh nhau.
Cuối cùng khi tu sĩ Nguyên Anh kỳ kia đánh vào người Husky, ngược lại chính bản thân y lại bị gãy xương.
Khi nãy hắc hầu tử kia đụng mạnh như vậy, mà bây giờ chỉ bị ngất đi, có thể nhìn ra thân thể của hầu tử này cũng không đơn giản.
- Gào, tiểu tử, cuối cùng ngươi cũng đến rồi, nhanh, mau thả Kiếm Linh ra diệt chúng nó. Những tên nhân yêu này đều điên rồi!
Husky nhìn thấy Từ Khuyết, mừng như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, điên cuồng chạy tới.
Từ Khuyết khóe miệng cong lên nói:
- Ngươi điên rồi hả? Đây là hầu tử, cái gì mà nhân yêu?
- Hầu tử mà như vậy à, những hầu tử này lớn lên vừa giống như người vừa giống như yêu, còn có thể nói tiếng người, như thế không phải là nhân yêu sao?
Husky vừa chạy vừa hô.
Từ Khuyết tỏ vẻ không còn gì để nói: - Không phải ngươi cũng nói tiếng người sao, sao ngươi không nói mình cũng là nhân yêu?
- Bản thần tôn không giống chúng nó!
- Đúng, không sai, ngươi là chó nhân yêu.
Từ Khuyết gật đầu nói.
Trên mặt Husky tràn đầy vẻ căm tức, nhưng nó cũng không dám hò hét với Từ Khuyết, chỉ có thể nghiêm mặt, nhanh chóng trốn về.
Lúc này Từ Khuyết cũng đưa mắt nhìn về phía vô số bóng đen trong núi rừng kia.
Rất rõ ràng, những bóng đen đuổi theo Husky này, đều là hắc hầu tử.
Hơn nữa dựa theo lời Husky nói, những hắc hầu tử này có thể nói chuyện, rõ ràng chúng là yêu thú đã mở linh trí.
Từ Khuyết nhất thời vui vẻ, bước về phía trước một bước, dồn khí đan điền, lớn tiếng hô:
- Tất cả dừng tay cho ta.
Một tiếng hô mang theo lực lượng thần hồn mạnh mẽ của hắn, xuyên qua khu rừng.
Cây cỏ trong núi rừng đều lung lay, tất cả bóng đen "Bá" một thoáng, đột nhiên ngừng lại.
Trên những cây cao, có vô số hắc hầu tử đang đứng, đôi mắt đen thẫm đều nhìn về phía Từ Khuyết.
Từ Khuyết bước lên trước một bước, hai tay chống nạnh, thô bạo hỏi:
- Các ngươi làm gì vậy, chưa từng nghe câu đánh chó phải ngó mặt chủ sao? Gọi Hầu Vương của các ngươi ra.
- Mẹ nó, bản thần tôn không phải chó.
Husky đang chạy trở về nghe thấy lời này lập tức không phục hô.
Nhưng lúc này không có ai để ý tới Husky.
Từ Khuyết đánh giá đám hắc hầu tử kia, đám hắc hầu tử kia vừa gãi tai, gãi mông, dáng vẻ cũng đầy hiếu kì quan sát lại Từ Khuyết, dáng vẻ vô cùng ngây thơ đáng yêu.
Từ Khuyết nhất thời buồn bực, hầu tử đáng yêu như thế, tại sao vô duyên vô cớ lại tụ tập công kích Husky?
Lúc này, hắn quay đầu nhìn về phía Husky hỏi:
- Husky, có phải ngươi đã gây ra chuyện gì rồi không? Trêu chọc nữ hầu tử?
Husky trừng mắt nói:
- Tiểu tử, ngươi đừng nói bậy bạ, bản thần tôn luôn giữ mình trong sạch, sao có thể làm ra loại chuyện nông cạn đó?
"Vèo!"
Lúc này, từ trong núi rừng truyền đến một tiếng vang trầm thấp, một con hắc hầu tử cao to cường tráng đột nhiên xuất hiện.
Bịch một cái, nó nặng nề rơi xuống trước đám hầu tử kia, đây có lẽ là một con Hầu Vương, cả người toả ra một luồng khí tức rất kỳ quái.
Từ Khuyết hơi kinh ngạc, hoàn toàn không nhìn thấu cảnh giới cảu Hắc Hầu Vương này, hơn nữa khí thế kỳ quái kia, giống như vô cùng xưa cũ, hoàn toàn không hợp với thế gian này.
Hơn nữa không chỉ Hắc Hầu Vương, mà tất cả hầu tử ở đây, trên người đều có loại khí tức này.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày.
Mà lúc này, ánh mắt Hắc Hầu Vương đột nhiên mạnh mẽ nhìn chằm chằm vào Husky, cả giận nói:
- Ngươi gan to bằng trời, dám khinh nhờn thần thụ của chúng ta, hôm nay chúng ta nhất định phải lấy máu của ngươi để cọ rửa.
"Híttt!"
Từ Khuyết vừa nghe lời này, cũng chấn kinh vô cùng, hắn hít vào một ngụm khí lạnh, trực tiếp tát một cái lên mặt Husky.
"Đùng!"
- Gào! Tiểu tử ngươi làm gì thế?
Husky gào một tiếng, trừng mắt giận dữ nói.
Từ Khuyết chấn động nói:
- Ngươi có phải là điên rồi không? Ta còn tưởng ngươi là làm gì nữ hầu tử nhà người ta, không nghĩ tới ngươi lại phát điên đến trình độ như thế này, lại làm thần thụ của bọn họ? Nói, có phải là ngươi cắm hốc cây nhà người ta không?
- Hể?
Husky nghe thế liền lờ mờ tại chỗ.
Cắm hốc cây?
Một lát sau, nó bỗng nhiên kịp phản ứng lại, thẹn quá thành giận phóng tới Từ Khuyết, hô lớn:
- Mẹ nó, bản thần tôn liều mạng với ngươi.
Từ Khuyết lại vô cùng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội giáo huấn ngươi.
- Nằm xuống cho ta.
Hắn hét lớn một tiếng, nhanh chóng niệm pháp quyết.
"Gào!"
Kim Cẩu Hạng Quyển trên cổ Husky nhanh chóng thu nhỏ lại, khiến nó ngã trên mặt đất, quay cuồng lăn lộn.
- A, tiểu tử mau dừng tay. Bản thần tôn sai rồi! Thật sai rồi!
Nó lớn tiếng gào lên.
Lúc này Từ Khuyết mới thu tay lại, cười nhạt nói:
- Sai chỗ nào?
Husky nằm trên đất, dáng vẻ sống trên đời không còn gì lưu luyến nhìn bầu trời, thở hổn hển.
Một lúc lâu sau, nó mới đứng lên, bất bình nói:
- Trời mới biết là sai chỗ nào? Bản thần tôn mới tiểu một hồi dưới một thân cây mà thôi, kết quả bầy khỉ này liền lao ra nói đó là thần thụ, ngươi nói ta có oan hay không? Chúng nó rõ ràng là muốn lừa ta.
- Đậu xanh, ta vừa mới nâng cấp Hoàng thành lên cổ thành văn minh, thế mà ngươi vừa ra tới đã tiểu tiện, còn không ngại mà kêu oan?
Từ Khuyết căm tức nói
Husky lập tức ỉu xìu, đầu nghẹo sang một bên, làm bộ như cái gì cũng không nghe thấy.
Lúc này, hắc hầu tử cao to kia bước ra, lạnh lùng nói:
- Hừ, các ngươi tự tiện xông vào tổ địa của bộ tộc ta, đã là tội chết, hiện tại dám khinh nhờn thần thụ, các ngươi đừng mong có thể rời đi.
- Chờ đã, các ngươi dựa vào cái gì mà nói đây là tổ địa của các ngươi? Có chứng minh không? Có khế đất khôn?
Từ Khuyết trừng mắt lên hỏi.
Hắc Hầu Vương nhất thời ngẩn ra, sau đó lập tức nói:
- Vô số năm trước ở đây chính là tổ địa của bộ tộc ta, chúng ta đời đời kiếp kiếp đều sinh tồn ở nơi này, canh giữ phần mộ tổ tiên, không cần chứng minh!
- Lời này của ngươi không đúng rồi, nơi đây chính là biên giới Kim Nguyên Quốc Quốc, mà ta lại là Thái Tử tương lai của Kim Nguyên Quốc, nói đến cùng, nơi này phải thuộc về ta.
Từ Khuyết cười híp mắt nói.
Hắc Hầu Vương lắc đầu nói:
- Mặc kệ các ngươi là ai, ở đâu, nơi đây không thuộc về nhân tộc các ngươi, nếu không phải gần đây thiên địa dị động, Ngũ Hành Phong Ấn của tổ tiên chúng ta dùng để trấn áp đột nhiên suy yếu, các ngươi căn bản không cơ hội nhìn thấy nơi này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất