Chương 386: Thủy Nguyên Quốc Nội Loạn
Từ Khuyết nghe thế thoáng sửng sốt một chút, có chút kinh ngạc.
Nghe Hắc Hầu Vương nói, chẳng lẽ chỗ này trước đây hoàn toàn tách biệt với thế gian?
- Hả? Ngũ Hành phong ấn?
Lúc này, Husky đột nhiên lẩm bẩm một câu, sau đó mặt chó đột nhiên biến đổi, cả kinh nói:
- Ngũ Hành phong ấn, không phải là Ngũ Hành Sơn trong sách cổ ghi chép sao? Tổ tiên của các ngươi, không phải là năm triệu năm trước đã bị trấn áp rồi?
Lời này vừa nói ra, Từ Khuyết cũng ngây người.
Sinh vật bị Ngũ Hành Sơn trấn áp, là tổ tiên của bầy hắc hầu tử này? Cũng là hầu tử?
CMN, có trùng hợp quá hay không?
"Hống..."
Đúng lúc này, một tiếng gào đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, vang vọng toàn bộ núi rừng.
Tất cả hắc hầu tử đều biến sắc, lông mày Hắc Hầu Vương cũng nhíu chặt, lạnh lùng nhìn Từ Khuyết cùng Husky một chút.
- Hừ, trưởng bối trong tộc đang gọi chúng ta trở lại, lần này coi như các ngươi gặp may, tha cho các ngươi một lần.
Nói xong, Hắc Hầu Vương xoay người hóa thành một bóng đen, nháy mắt đã độn tới một nơi khác cách xa chỗ này. Đám hầu tử còn lại cũng lóe lên, vô số bóng đen giống như oan hồn, nhanh chóng đuổi theo Hắc Hầu Vương, lao về sâu trong núi rừng.
- Chờ đã! Tổ tiên các ngươi có phải tên là Tôn Ngộ Không không?
Từ Khuyết giật mình, la lớn, chuẩn bị đuổi theo hỏi rõ ràng.
Ầm ầm!
Đột nhiên, hư không truyền đến một tiếng vang trầm thấp, giống như sấm sét vang vọng bên tai.
Thân thể Từ Khuyết hơi ngưng lại, cả người hắn bị một nguồn sức mạnh vô hình chặn lại, giống như đánh vào cây bông rồi bị hất trở về.
Một lát sau, mảnh núi rừng trước mắt hắn kia đột nhiên mơ hồ, giống như giọt nước nhỏ xuống tờ giấy trắng, tạo ra một mảnh vẩn đục.
Chỉ chớp mắt, những hắc hầu tử hóa thành bóng đen, còn cả mảnh núi rừng kia, chỉ lóe lên một cái rồi biến mất không còn tăm hơi.
Thay vào đó là một vùng núi hoang xa lạ.
- Chuyện này...
Từ Khuyết thấy thế thì trợn to hai mắt không thể tin.
Tất cả giống như ảo ảnh...
Nhưng những con khỉ kia vô cùng chân thực, tuyệt đối không phải ảo ảnh, nói biến mất là biến mất.
- Bản thần tôn hiểu rồi, hóa ra những chuyện ghi chép trong sách cổ đều là sự thật.
Lúc này, Husky cũng ngẩn ngơ thở dài nói.
- Trong sách cổ ghi chép cái gì? Mau nói cho ta biết.
Từ Khuyết vội vàng xoay người nhìn về phía Husky hỏi.
Hắn quá hiếu kỳ, cũng rất khiếp sợ, năm triệu năm trước, Ngũ Hành Sơn trấn áp tổ tiên của đám hầu tử kia, không phải thật là Tôn Ngộ Không chứ?
Lúc trước Husky đã từng nói ngũ quốc chỉ là một toà Ngũ Hành Sơn, bên dưới ngọn núi còn trấn áp một sinh vật.
Nhưng khi đó Từ Khuyết cảm thấy đó chỉ là trùng hợp, nên không quá mức để ý.
Nhưng tình huống lúc này không giống thế, hắc hầu tử kia nói tổ tiên bọn họ bị trấn áp dưới chân núi, chuyện này thực sự quá kinh người.
- Bản thần tôn năm đó đọc nhiều sách vở, ghi chép trong bản phá cổ kia nhìn qua như chỉ nói bậy nói bạ, bản thần tôn đã sớm quên gần hết rồi.
Husky lung lay đầu nói:
- Nhưng bên trong đó cũng thật sự đề cập tới việc này, năm đó khi Ngũ Hành Sơn trấn áp sinh vật kia, còn trấn áp cả tổ địa của nó. Vì thế chúng ta mới vừa tiến vào mảnh núi rừng kia, có khả năng thật sự là tổ địa của chúng.
Từ Khuyết nghe được lời này, lông mày nhíu lại, tổ địa cũng bị phong ấn? Loại thần thông này quá ghê gớm.
- Đúng rồi!
Lúc này, Husky đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hai mắt sáng ngời nói:
- Bản thần tôn nghĩ ra rồi, tổ tiên của chúng còn có một cái tên rất thú vị, tên là... Thủy Quả Sơn! Thật đúng là khoác lác, khi nãy bản thần tôn đi vào, chẳng thấy hoa quả gì.
Phốc!
Từ Khuyết vừa nghe thấy lời này, suýt chút nữa thì sặc nước bọt của chính mình.
Thủy Quả Sơn?
Thủy em gái ngươi ấy!
Đây không phải là Hoa Quả Sơn chứ?
Từ Khuyết có chút mất bình tĩnh, nhìn về phía Husky hỏi:
- Ngươi xác định không phải là Hoa Quả Sơn, mà là Thủy Quả Sơn sao?
Cho dù là Tôn Ngộ Không hay là Hoa Quả Sơn, những danh từ này đối với người Hoa mà nói thật sự không đơn giản.
Nhưng đối với người trong Tu Tiên Giới mà nói, thì cũng không có gì đặc biệt.
Husky suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên vỗ một móng vuốt lên sau gáy, vô cùng chắc chắc nói:
- Không đúng, gọi là Quả Thực Sơn!
Khóe miệng Từ Khuyết giật giật, Quả em rể nhà ngươi ấy!
Đối với ký ức hỗn độn của Husky, Từ Khuyết đã không còn gì để hi vọng.
Trong lòng hắn cơ bản đã có suy đoán, ghi chép trong sách cổ mà Husky đọc, dưới Ngũ Hành Sơn trấn áp hẳn là chính là một hầu tử, còn tên của tổ địa kia, nói không chừng đúng là Hoa Quả Sơn.
Đáng tiếc tổ địa và đám hắc hầu tử kia đều biến mất, không thể tìm ra, cho dù hắn có hiếu kỳ, cũng không có biện pháp nào.
- Thôi vậy, cứ đi tới Thủy Nguyên Quốc rồi nói, đến lúc đó sẽ hỏi Nữ Đế xem có sách cổ ghi chép các chuyện năm triệu năm trước hay không thì biết thôi.
Từ Khuyết lắc đầu, quyết định dành thời gian dò đường đi ra.
Hắn lấy la bàn ra, nhận định phương hướng, rồi tìm hướng của Thủy Nguyên Quốc, rồi "Oanh" một tiếng, mở rộng hai cánh dị hỏa.
Lúc này Husky kích động đến mức hô to:
- Lợi hại, tiểu tử, mau truyền thụ cho bản thần tôn loại pháp quyết này đi, thật lợi hại!
Từ Khuyết không nói hai lời, cầm lấy vòng cổ trên cổ Husky, giương to hai cánh, trong nháy mắt bay lên trời.
- Gào...
- Tiểu tử ngươi buông ta ra.
- Tư thế này bản thần tôn không phục.
Một đường đón gió mà đi, Husky vẫn kêu gào.
Từ Khuyết không thèm để ý đến nó, vẫn tiếp tục phi hành, ánh mắt cũng chăm chú nhìn xuống dưới mặt đất.
Trước tiên hắn cần biết rõ hiện nay khoảng cách đến Thủy Nguyên Quốc còn bao xa, mới có thể quyết định có khắc hoạ trận văn hay không, dù sao khắc hoạ trận văn sẽ mất bốn, năm ngày.
Trong lúc thời gian vô cùng cấp bách này, không đến vạn bất đắc dĩ, hắn không muốn lãng phí nhiều thời gian như vậy.
Cũng may là sau khi phi hành qua mấy dãy núi, cuối cùng Từ Khuyết cũng cảm ứng được giữa thiên địa truyền đến từng sợi thủy linh khí, tuy vô cùng ít ỏi, nhưng ít ra cũng thể hiện không quá xa Thủy Nguyên Quốc.
Vị trí hiện tại của hắn, chính là biên giới giữa hai nước.
Từ Khuyết nhanh chóng phi hành, không quan tâm chút tới Chân Nguyên lực bị tiêu hao, dù sao hệ thống có công năng tự động chữa trị, xưa nay hắn vốn không thiếu Chân Nguyên.
Rất nhanh, sau hai canh giờ phi hành, ánh mắt Từ Khuyết đột nhiên híp lại.
Phong cảnh phía xa đã bắt đầu xuất hiện chút khác biệt, núi cao liên miên không dứt, hầu như đều bị băng tuyết bao trùm dày đặc, nhìn qua một mảnh trắng xóa.
Mà bên dãy núi kia, lờ mờ có thể nhìn thấy có một toà cổ thành.
- Ồ, tiểu tử ngươi mau nhìn, phía trước có một toà cổ thành. À, bản thần tôn mệt mỏi, phải nghỉ ngơi mấy ngày mới có thể tiếp tục lên đường.
Husky cũng phát hiện ra tòa thành cổ kia, lập tức thể hiện dáng vẻ thoi thóp, uể oải nói.
Nhưng không lâu sau, sắc mặt Husky đột biến:
- Chờ đã, tòa thành cổ kia đang xảy ra đại chiến? Mẹ nó, thiên quân vạn mã đang chém giết! Tiểu tử, đừng đi, bản thần tôn đột nhiên tinh thần phấn chấn, chúng ta tiếp tục chạy đi thôi!
...
- Ngươi không câm miệng vào cho ta, ta siết ngươi mười canh giờ!
Từ Khuyết trừng mắt nhìn Husky một chút, hai cánh màu đen phía sau giương ra, nhanh chóng lao về phía cổ thành.
Ở ngoài cổ thành đang chiến đấu kịch liệt, tình cảnh vô cùng thảm thiết, số người tham chiến ít nhất cũng có hơn vạn.
Khiến người kinh ngạc nhất chính là, hai bên chiến đấu đều là tu sĩ nhân tộc, người một bên thì cố gắng bảo vệ cổ thành, một bên kia thì thanh thế cuồn cuộn, dùng pháp quyết mạnh mẽ điên cuồng oanh tạc cổ thành, chiếm ưu thế.
Hai mắt Từ Khuyết nhất thời trở nên sáng ngời.
Bởi vì tu sĩ bên trong tòa thành cổ kia, tất cả đều dùng thủy hành pháp quyết, đồng thời trên không trung tòa thành cổ còn có rồng nước do linh khí tụ tập thành đang xoay quanh, từ đây có thể thấy, cổ thành là thuộc về Thủy Nguyên Quốc.
Nhưng bên phía công thành, đều khoác băng giáp, sử dụng pháp quyết hầu như đều là nước băng giao hòa, uy lực mạnh mẽ.
Từ Khuyết không khỏi buồn bực, tại sao Thủy Nguyên Quốc lại có tu sĩ dùng băng? Hơn nữa còn xảy ra nội chiến, xem ra năng lực trị quốc của Nữ Đế cũng không ra sao cả.
"Vèo!"
Hắn dang rộng hai cánh, nhanh chóng bay về phía trên không tòa thành cổ.
...
Lúc này bên ngoài cổ thành, một người mặc băng giáp, cưỡi ở một con ngựa băng, vừa nhìn là biết y là tướng lĩnh băng giáp quân, quát to vào trong cổ thành:
- Hải Đường, còn không mau mở cửa thành ra đầu hàng sao? Thủy Hoàng không thể cứu vãn, Hiện tại, toàn bộ Thủy Nguyên Quốc chỉ còn lại Tuyết Thành của các ngươi, cần gì phải u mê không tỉnh? Mau chóng mở cửa thành ra đầu hàng, quy thuận Băng Ngưng hoàng hậu, bảo đảm ngươi sẽ được vinh hoa phú quý!
Từ Khuyết nghe nói như thế, lập tức há hốc mồm rồi.
Thủy Hoàng không thể cứu vãn? Tình huống thế nào?
Chẳng lẽ Nữ Đế bị người ta soán vị? Băng Ngưng hoàng hậu là kẻ nào?
Mẹ nó, dám động vào Nữ Đế nhà ta, muốn chết rồi!
Từ Khuyết lông mày nhíu lại, vèo một tiếng, trong nháy mắt hóa thành một bóng đen, xông xuống cổ thành.