Chương 387: Thiếu Niên Và Chó Bên Trong Chiến Trường
- Ầm!
Trên người Từ Khuyết đột nhiên phát ra một cỗ khí thế mạnh mẽ.
Hắn từ chân trời đáp xuống, đôi cánh hắc diễm sau lưng dài mười mấy trượng to lớn, hầu như che ngợp bầu trời, lửa nóng hừng hực như sao băng, từ trên trời giáng xuống.
- Tiểu tử chậm một chút, tóc bản thần tôn rối hết rồi.
Husky bị Từ Khuyết nắm trong tay, móng vuốt liều mạng ôm bộ lông trên trán, hô lớn.
Hành động của một người một chó, trong nháy mắt đã thu hút sự chú ý của đông đảo tu sĩ phía dưới.
Binh mã ngoài thành cũng ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc.
- Người nào, mau xưng tên ra!
Băng Giáp quân tướng lĩnh kéo dây cương, ngẩng đầu lớn tiếng quát.
- Báo em gái ngươi ấy, lũ cặn bã các ngươi làm gì Hồng Nhan nhà ta rồi?
Từ Khuyết tức giận mắng một tiếng, cả người như bị hắc diễm bao phủ, trực tiếp nhảy vào chiến trường.
"Ầm" một tiếng thật lớn, hắn rơi xuống mặt đất, hoa tuyết tung lên, mười mấy băng giáp binh sĩ đứng quá gần, nhất thời bị đánh bay, bắn ra xa mười mấy mét.
Mà lúc này, từng mảng hoa tuyết bị cuốn lên xung quanh Từ Khuyết, mới chậm rãi hạ xuống.
Tất cả mọi người đều cả kinh.
Người này là ai vậy?
Tìm Hồng Nhan?
Hồng Nhan?
Ta XXX... Đó không phải tên của Nữ Đế sao?
Bất kể là trong thành hay ngoài thành, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
- Tiểu tử này từ đâu tới? Dám gọi thẳng tên của Thủy Hoàng!
- Hắn dùng Hỏa pháp quyết, khẳng định là người Hỏa Nguyên Quốc.
- Thủy Hoàng bây giờ đã bị Băng Ngưng hoàng hậu phong ấn ở núi tuyết, đời này không thể đi ra, tất cả những người có quan hệ với Thủy Hoàng đều bị tiêu diệt, hiện tại tiểu tử này còn dám chạy đến, quả thực là tự tìm đường chết!
- Ngàn dặm xa xôi từ Hỏa Nguyên Quốc chạy tới chịu chết, thực sự là quá ngu xuẩn!
Đám Băng Giáp quân cười lạnh, vẻ mặt châm chọc.
Mà bên trong Tuyết Thành, đám binh sĩ cũng chau mày, nghị luận sôi nổi:
- Người này là ai thế? Tên của Thủy Hoàng điện hạ, hắn lại có thể gọi thẳng?
- Hơn nữa Thủy Hoàng điện hạ lúc nào thì biến thành của nhà hắn? Thực sự là quá vô sỉ!
- Đừng để ý tới hắn, ngày hôm nay cho dù phải chết, chúng ta cũng phải bảo vệ Tuyết Thành, thề sống chết cống hiến cho Thủy Hoàng.
- Không sai, mọi người đừng quan tâm tới tiểu tử kia, trước tiên giết chết những phản quân này trước rồi tính!
- Giết!
Hơn vạn binh mã ở đây sau khi dừng lại một chút lại tiếp tục bắt đầu chém giết.
Từ Khuyết không được để ý tới, nhưng bởi vì hắn rơi vào trong trận doanh của Băng Giáp quân ngoài thành, Băng Giáp quân xung quanh thi nhau xuất ra pháp quyết, đánh tới hắn.
Hiển nhiên những người này đã ngầm thừa nhận hắn là người phe Thủy Hoàng, đương nhiên sẽ không lưu thủ.
Trời đất ngập tràn băng tuyết, khiến pháp quyết của đám Băng Giáp quân được bổ trợ không ít, vô số băng kiếm giống như vạn mũi tên cùng bắn ra dày đặc bắn nhanh tới.
- Ha ha, trò mèo!
Từ Khuyết vô cùng hờ hững, xem thường nở nụ cười.
Husky cũng cười lạnh giễu cợt nói:
- Rác rưởi!
Nhưng sau một khắc, sắc mặt Husky lại nhanh chóng thay đổi.
Thân thể nó bị Từ Khuyết nâng lên, trực tiếp quét tới phía trước.
- Ẳng ẳng... Tiểu tử, chờ chút, ngươi muốn làm gì?
Husky trừng lớn hai mắt, vô cùng sợ hãi hô lớn.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trong khoảnh khắc, vô số Băng quyết, đều đập xuống người Husky.
- Gào... Đau quá đau quá!
Husky nhất thời kêu gào thảm thiết.
Nhưng mà trên người tên chó ngốc này, không hề bị thương chút nào, thậm chí ngay cả lông cũng không thiếu một cọng.
Trong nháy mắt, đám binh sĩ băng giáp vây công Từ Khuyết đều há hốc mồm tại chỗ.
Đây là chó ư?
Bị nhiều pháp quyết như vậy, thế mà lông tóc không hề tổn hại?
- Chó này có vấn đề!
- Tuyệt đối không phải chó bình thường!
Đám binh sĩ băng giáp tỏ vẻ ngưng trọng nói, bao vây Từ Khuyết cùng Husky lại.
Husky nhất thời chửi ầm lên:
- Mẹ nó, lão tử là sói.
- Husky, đây chính là lúc để chứng minh ngươi là chó săn, mau mau, đám người bên kia giao cho ngươi, trực tiếp giết chết, đừng làm mất mặt ta.
Từ Khuyết cười híp mắt nói, lần thứ hai nhấc Husky lên, ném ra phía sau băng giáp binh mã.
Husky bay ra, sợ đến đầu lưỡi đều thè ra, mắng to:
- Tiểu tử ngươi hãm hại bản thần tôn... Gào... Đừng đánh đừng đánh, bản thần tôn quy hàng các ngươi, má ơi, đầu hàng rồi cũng đánh?
Rất nhanh, Husky đã bị một đám người nhấn chìm, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.
Nhưng kết cục rất khốc liệt, bị thương nặng tất cả đều là băng giáp binh sĩ, Husky chỉ phụ trách việc kêu thảm thiết, nhưng không hề bị thương chút nào.
Mà Từ Khuyết bên này lại thoải mái tay chân để đại khai sát giới.
Phản quân cái gì, chính là giết mà không hề có áp lực.
Hắn lấy Huyền Trọng Xích, xuất ra Tam Thiên Lôi Động, sấm chớp liên tục, triển khai Lục Hợp Du Thân Xích đến cực hạn.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng tên băng giáp binh sĩ dưới trọng xích của hắn, không ngừng biến thành sương máu.
Càng khiến cho người ta sợ hãi chính là, hai cánh hắc diễm sau lưng phía sau Từ Khuyết được mở rộng mười mấy trượng, lớn đến mức có binh sĩ bị đốt cháy thành tro, biến mất trong tiếng kêu gào thê thảm.
Chỉ một người một chó, vừa lên chiến trường trong chốc lát, đã khiến băng giáp quân tổn thất nặng nề, hơn nữa còn đang không ngừng tổn thất.
Phảng phất như bệnh dịch, lan tràn trong băng giáp quân, toàn bộ thế cuộc bắt đầu phát sinh biến hóa.
- Đáng ghét, hai kẻ này có lai lịch gì?
Tướng lĩnh băng giáp quân hiển nhiên cũng phát hiện tình cảnh này, cắn răng giận dữ nói, đằng đằng sát khí.
Có cảnh giới Anh Biến kỳ tầng hai, tướng lĩnh nhìn thấy biểu hiện của Từ Khuyết và Husky, cũng không khỏi cảm thấy kiêng kỵ.
- Đội quân thứ hai, thứ ba nghe lệnh, mau chóng vây giết tiểu tử và con chó kia!
Y đột nhiên phát lệnh, điều động quân đến giết Từ Khuyết.
Mà mệnh lệnh này, khiến cho áp lực của tu sĩ trong Tuyết Thành trong nháy mắt giảm mạnh.
Rất nhiều binh sĩ tướng lĩnh trong Tuyết Thành đều cảm thấy ngơ ngác, khó có thể tin.
- Một người một chó quá mạnh mẽ, thực lực như vậy, quả thực kinh người.
- Cũng may bọn họ không phải kẻ địch của chúng ta, bằng không Tuyết Thành trong nháy mắt liền bị phá!
- Thủy Hoàng điện hạ từ trước đến giờ đều hòa ái, kết bạn với thiếu niên thiên tài như thế, đúng là sự may mắn của Thủy Nguyên Quốc chúng ta.
- Đáng tiếc Thủy Hoàng điện hạ anh minh như vậy, lại bị Băng Ngưng hoàng hậu thừa lúc vắng mà vào, ám hại phong ấn ở đỉnh núi tuyết.
- Bây giờ điều duy nhất chúng ta có thể làm, chính là vì Thủy Hoàng điện hạ bảo vệ một tòa thành cuối cùng này, cho dù có chết, cũng tuyệt không thể để Băng Ngưng hoàng hậu cùng những tên khác chiếm cứ Thủy Nguyên Quốc.
"Giết!"
Rất nhiều người nhìn về phía băng giáp quân, lần thứ hai tràn ngập tức giận, xông ra Tuyết Thành chém giết.
Mà trên tường thành Tuyết Thành, một tướng lĩnh anh khí mười phần, cùng một lão giả mặc áo trắng, đang quan sát chiến trường.
Tướng lĩnh này vóc người mảnh mai, có lồi có lõm, rõ ràng là một nữ tướng, tu vi đã đạt đến Anh Biến kỳ tầng hai, tương đương với tướng lĩnh băng giáp quân.
Lúc này vẻ mặt nàng nghiêm nghị, ánh mắt khóa chặt Từ Khuyết đang giết đến hăng say bên trong chiến trường.
Tu vi của lão giả mặc áo trắng không cao, chỉ là Nguyên Anh kỳ tầng tám, nhưng hai mắt lão thâm thúy, tựa như tràn ngập đại trí tuệ, có dang vẻ của quân sư, đứng bên cạnh nữ tướng, ánh mắt của lão cũng đang chăm chú nhìn Từ Khuyết.
- Hải Đường, người này thực lực không đơn giản! Còn có sủng vật kia của hắn, thân thể rất quái lạ, tựa hồ là thần thể "vạn pháp bất xâm" trong truyền thuyết!
Lúc này, lão giả mặc áo trắng mở miệng nói.
Nữ tướng khẽ gật đầu, trầm giọng nói:
- Thiếu niên này cùng chó kia, xác thực bất phàm, chiến cuộc đã vì bọn họ mà phát sinh ra biến hóa, nhưng... Trận chiến này phần thắng của chúng ta vẫn không cao như trước.
- Ài, lần này băng giáp quân có chuẩn bị mà đến, binh lực cường thịnh, hoàn toàn vây quanh Tuyết Thành chúng ta, khiến chó cùng rứt giậu, lão phu cũng không đủ sức xoay chuyển đất trời.
Lão giả thở dài một hơi, lắc đầu nói.
...
Mà lúc này, bên trong chiến trường, Từ Khuyết một thân một mình một thước, đã chém giết mấy trăm tên băng giáp binh sĩ.
Bất kể là điểm Trang Bức hay là EXP, hắn đều có thu hoạch.
Nhưng mấy trăm tên băng giáp binh sĩ tử vong, so với chiến trường hơn vạn người này thì cũng chẳng tính là gì.
- Tiếp tục giết như thế cũng không phải biện pháp hay. Xem ra vẫn phải dùng đại chiêu, hắc hắc, vừa vặn nhân cơ hội này, một lần đột phá Nguyên Anh kỳ tầng mười!
Từ Khuyết tiếp tục chém chết một tên băng giáp binh sĩ, rồi đột nhiên đứng ở tại chỗ, khóe miệng hơi giương lên, nở nụ cười lạnh lẽo.