Chương 388: Ngu Sao Không Cầm?
Băng tuyết bao trùm khắp chiến trường, vô số tu sĩ nhân tộc đang chém giết lẫn nhau, vô số băng giáp quân dưới thành vây giết.
Bên trong có hai đội ngũ đột nhiên dừng công thành, ngược lại lùi về phía sau, vây giết Từ Khuyết cùng Husky.
Tướng lĩnh băng giáp quân nhìn ra Từ Khuyết và Husky bất phàm, nhưng y muốn tiếp tục cuộc chiến, không muốn lùi lại nên quyết định ra tay với Từ Khuyết.
Vì thế nên vào thời điểm như thế này, y điều động riêng hai đội ngũ đi ra để vây giết Từ Khuyết.
Với binh lực này, cho dù là sư tử vồ thỏ, cũng phải dùng toàn lực.
Vị tướng lĩnh này dù có tu vi Anh Biến Kỳ tầng hai, cũng không có tự tin có thể sống sót dưới sự vây giết của hai đội quân tinh nhuệ này, vì thế y tin chắc, hai tiểu phiền toái là Từ Khuyết và Husky rất nhanh sẽ bị bóp chết đi.
Đến lúc đó y có thể tập trung tinh lực đánh Tuyết Thành, hoàn toàn chiếm đóng Thủy Nguyên Quốc.
...
- Nguy rồi, thiếu niên và chó kia gặp phiền phức rồi!
Lúc này, trên tường thành Tuyết Thành, lão giả mặc áo trắng vẫn quan sát chiến trường, đột nhiên nhíu mày nói.
Sắc mặt nữ tướng Hải Đường cũng hơi chìm xuống, lắc đầu nói:
- E rằng chúng ta không cứu được hắn! Hai đội ngũ tinh nhuệ kia quá mạnh mẽ, hơn nữa bọn họ còn có lượng lớn đan dược tiếp tế, chưa từng uể oải, từ đầu tới cuối đều duy trì ở trạng thái đỉnh cao, mà tướng sĩ của chúng ta...
Nói đến đây, nữ tướng không nói tiếp, bóng người anh tư hiên ngang kia, đột nhiên có vẻ tiêu điều và cô tịch trong gió.
Phía sau không cần nàng nói, trong lòng lão giả mặc áo trắng cũng hiểu rõ.
Binh lính Tuyết Thành đã liên tiếp thủ thành bảy ngày, vẫn luôn chiến đấu, đan dược trong thành đã sớm tiêu hao hết.
Trong tình huống thiếu tiếp tế khiến vô số tướng sĩ tử thương, hơn nữa trạng thái đều uể oải không thể tả, đến Tuyết Thành cũng sắp không thủ được, lấy đâu ra sức lực đi cứu người đây?
Huống hồ còn phải vọt tới phía sau trận doanh của quân địch mới cứu được người, chuyện này vốn không thể nào làm được.
- Nhị thúc, kỳ thực từ khi chúng ta quyết định thủ thành không hàng, ta đã sớm biết, ngày hôm nay nhất định phải máu nhuộm Tuyết Thành, thiếu niên kia chỉ đi sớm hơn so với chúng ta một bước thôi. Tư Đồ Hải Đường ta, lát nữa sẽ đi cùng hắn!
Nữ tướng trầm giọng nói, vẻ mặt vô cùng cương nghị, anh khí mười phần.
Hiển nhiên, nàng là một tướng lĩnh chính trực, bậc cân quắc không thua đấng mày râu.
Lão giả mặc áo trắng nghe xong cũng yên lặng gật đầu, không nói gì thêm nữa.
...
Nhưng khi hai đội ngũ tinh nhuệ giống như dòng người cuốn tới Từ Khuyết.
Thì Từ Khuyết vẫn vô cùng ung dung bình tĩnh, khóe miệng còn mang theo một nụ cười thong dong.
Tình huống quần chiến quy mô lớn như thế này, hắn không phải chưa từng đánh qua.
Lúc trước ở bộ lạc Tô Linh Nhi, hắn phải đối mặt đội hình yêu thú có số lượng hàng vạn, sao có thể sợ đội ngũ tu sĩ số lượng chỉ mấy ngàn?
Dưới ánh mắt Từ Khuyết kẻ địch đến càng nhiều, thì càng tốt đối với hắn.
Thời gian hắn dừng lại ở Nguyên Anh kỳ tầng chín đã rất lâu rồi, vẫn luôn Trang Bức, không có thời gian thăng cấp, thậm chí trong thí luyện ở Hoàng Lăng Kim Nguyên Quốc, hắn cũng không cơ hội giết người lấy kinh nghiệm.
Bây giờ những phản quân Thủy Nguyên Quốc này xuất hiện, vừa vặn cho Từ Khuyết một cơ hội.
Hai mắt hắn tràn đầy vẻ hưng phấn, vô số băng giáp quân này ở trong mắt hắn chính là một đám người dâng kinh nghiệm, chờ hắn gặt lấy.
- Khà khà, nhiều kinh nghiệm đưa tới cửa như vậy, ngu mới không cầm.
Từ Khuyết nở nụ cười, lấy ra Sách Chiêu Hồn từ trong kho trữ vật của hệ thống, bỏ vào trong ngực.
Sau đó, hai tay hắn đột nhiên duỗi một cái, lòng bàn tay hướng lên trên.
"Vèo" một tiếng, cả hai tay hắn bỗng nhiên bốc lên lên hai cỗ dị hỏa.
Tay trái là Địa Tâm Thanh Liên hỏa, tay phải là Cốt Linh Lãnh Hỏa, hỏa diễm trên tay hắn không ngừng bốc lên, khí tức vô cùng cuồng bạo.
Sau một khắc, Từ Khuyết trực tiếp hợp lại song chưởng, hai cỗ dị hỏa bị ép vào cùng một chỗ, mười ngón cấp tốc khẽ gảy, không ngừng ép đem hai cỗ dị hỏa.
"Ầm!"
Nhất thời, một khí thế mạnh mẽ mà cuồng bạo, từ giữa hai tay Từ Khuyết toả ra, bao phủ toàn bộ chiến trường.
- Chuyện này... Đây là cái gì?
Hai đội ngũ hơn ngàn người tinh nhuệ băng giáp quân đang vây giết, nhất thời hơi ngưng lại, mỗi tên băng giáp binh sĩ đều lộ vẻ vẻ kinh dị, ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết.
Tên tướng lĩnh Băng Giáp quân chỉ huy chiến đấu ở đằng xa, thân thể đột nhiên hơi chấn động, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, sau đó con ngươi trừng lớn, vẻ mặt ngơ ngác.
- Đó là gì? Sao hỏa diễm lại có khí thế kinh người như vậy?
Trong lòng tướng lĩnh vô cùng kinh ngạc, dù Từ Khuyết vẫn chưa tạo thành Phật Nộ Hỏa Liên xong, nhưng chỉ bằng vào loại khí thế này, đã đủ để y cảm nhận được khí tức nguy hiểm mãnh liệt.
Mà trên tường thành Tuyết Thành, Tư Đồ Hải Đường cùng lão giả mặc áo trắng cũng thoáng động dung.
- Thiếu niên kia lại có thể dung hợp hai loại hỏa diễm thuộc tính trái ngược vào nhau, loại pháp quyết này quả thực chưa từng thấy.
Tư Đồ Hải Đường kinh ngạc không ngớt.
Lõ giả cũng không khỏi thán phục:
- Quá mạnh mẽ, không nghĩ tới người này tuổi còn trẻ, không chỉ có cảnh giới Nguyên Anh kỳ tầng chín, mà còn nắm giữ pháp quyết mạnh mẽ như vậy, thực lực này quá kinh thế hãi tục.
- Đáng tiếc ở đây nằm dưới núi tuyết, bị ảnh hưởng bởi thượng cổ cấm chế ở Thánh Địa, ngoại trừ pháp quyết Băng thuộc tính, uy lực những pháp quyết khác đều sẽ chịu ảnh hưởng, uy lực bị giảm nhiều. Pháp quyết của thiếu niên sợ rằng khó có thể hoàn thành.
Tư Đồ Hải Đường khôi phục bình tĩnh, lắc lắc đầu.
Núi tuyết chính là Thánh Địa của Thủy Nguyên Quốc, trên núi có thượng cổ cấm chế, có thể trói buộc tất cả pháp quyết, bất kể là Anh Biến kỳ hay Luyện Hư kỳ, chỉ cần tiến vào trong núi đều sẽ biến thành phàm nhân trong nháy mắt.
Mà Tuyết Thành nằm phía dưới núi tuyết, nên ít nhiều cũng chịu một chút ảnh hưởng, rất nhiều pháp quyết đều bị hạn chế uy lực, chỉ có pháp quyết Băng thuộc tính dưới tình huống như vậy, uy lực sẽ tăng mạnh.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà băng giáp quân có thể hung mãnh như vậy.
Từ Khuyết hiện tại sử dụng pháp quyết Hỏa thuộc tính, cho dù khí thế mạnh mẽ, nhưng dưới ánh mắt Tư Đồ Hải Đường, uy lực cũng không lớn được bao nhiêu, hẳn là chỉ có thể khiến những băng giáp quân kia trọng thương.
Ngay cả tướng lĩnh băng giáp quân sau khi ngây người một lát cũng đột nhiên kịp phản ứng lại, tựa hồ như ý thức được điểm này sau, lớn tiếng quát:
- Không cần lo lắng gì. Chúng ta có ưu thế, thiên thời địa lợi không cần kiêng kỵ hỏa diễm pháp quyết? Đều lên cho ta, mau chóng tiêu diệt bọn họ.
- Rõ!
Hai đội băng giáp quân tinh nhuệ nhanh chóng đáp, âm thanh vang tận mây xanh, sĩ khí mạnh mẽ.
Ầm! Ầm! Ầm!
Mấy ngàn người tạo thành đội ngũ, mỗi lần tiến lên một bước, mặt đất đều rung động từng trận.
Nhưng mười ngón tay Từ Khuyết vẫn nhanh chóng dung hợp hai cỗ dị hỏa, không hề để ý tới đại quân đang hắn áp sát.
Vèo!
Đúng lúc này, động tác trên tay Từ Khuyết cuối cùng cũng đình chỉ, mười ngón chậm rãi mở ra, một đóa hỏa liên yêu diễm quỷ dị xuất hiện trên tay hắn, chậm rãi trôi nổi, toả ra từng tia sáng.
- Thật không phải, để các ngươi đợi lâu rồi.
Từ Khuyết ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chăm chú vào đám băng giáp quân, khóe miệng giương lên, Phật Nộ Hỏa Liên trong lòng bàn tay, chậm rãi trôi nổi chuyển động.
- Các ngươi biết nghệ thuật là cái gì không? Nghệ thuật... Chính là nổ tung!
Vừa dứt lời, đóa hỏa liên yêu diễm quỷ dị kia trong nháy mắt bay lên trời, xuyên qua hư không, bay tới đám băng giáp quân kia.
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của một đám người, hỏa liên chậm rãi tỏa ra ra...