Chương 391: Tiên Đế Kiếm Quyết
- Nhìn một chút... Nữ nhân này đáng giá theo đuổi một phen, không chỉ có nhan sắc xinh đẹp, dáng người nóng bỏng, đến thực lực cũng mạnh như vậy, có thể cân nhắc lôi kéo, tương lai xây dựng nên một đại quân Tạc Thiên BaHai mắt Từ Khuyết nheo lại, cười cười tự nói.
Từ khi ở Kim Nguyên Quốc lấy được một nhóm trang bị tinh xảo của Tam Hoàng Tử, hắn liền bắt đầu bắt đầu có ý nghĩ xây dựng một quân đội của Tạc Thiên Bang, bây giờ nhìn thấy Tư Đồ Hải Đường, ý nghĩ này lần thứ hai dâng lên.
"Gào..."
Đang lúc này, tiếng gào của Husky đột nhiên truyền tới.
- Ồ, con chó ngốc kia còn chưa chết?
Từ Khuyết hơi run run, quay đầu nhìn sang.
Husky lúc trước tự cho là thông minh, muốn thừa dịp loạn mà chạy trốn, kết quả bị Phật Nộ Hỏa Liên của Từ Khuyết ngộ thương, đầu chó bị cắm vào bên trong tuyết, cái mông còn bắt lửa.
Dù sao đó là ba loại dị hỏa dung hợp, dù cho thân thể Husky mạnh mẽ đến đâu, cũng khó chống đối lại.
Lúc này, nó rút đầu chó từ trong tuyết ra, lửa trên người cũng đã tắt, đang quay đầu nhìn xuống mông, kiểm tra thương thế.
Một người một chó khi nhìn xuống đều sửng sốt.
Một lát sau, Từ Khuyết không nhin được cười to một tiếng.
- Ha ha ha ha ha, Husky, ngươi thật thời thượng nha, có thể cạo sạch lông ở mông như thế, ngươi muốn giống như mông khỉ sao?
- Gào, mẹ nó, bản thần tôn liều mạng với ngươi!
Một lúc lâu sau, Husky mới phản ứng lại, nó hoàn toàn điên rồi, gào một tiếng, rồi phóng về phía Từ Khuyết.
Nhưng nó làm như vậy, khẳng định là không có hiệu quả.
Từ Khuyết khẽ lẩm bẩm đọc pháp quyết, trong nháy mắt Husky đã lăn lộn trên đất kêu thảm thiết.
"Ầm ầm ——!"
Lúc này, trên chiến trường cách đó không xa lần thứ hai truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Từ Khuyết vội vàng xoay người nhìn lại, nhất thời ngạc nhiên.
Băng giáp quân lại có hậu chiêu, tên tướng lĩnh dẫn đầu băng giáp quân, lấy ra một pháp khí, là một viên băng châu to bằng nắm tay.
Băng châu bay lên trên không, toả ra từng sợi hàn khí, bao phủ vô số băng giáp tướng sĩ, khiến băng giáp trên người bọn họ càng ngưng tụ, lực phòng ngự thoáng chốc được đề cao rất nhiều.
Tư Đồ Hải Đường chỉ huy Tuyết Thành quân, vây quanh những băng giáp quân này, sắc mặt dần khó coi.
Hiển nhiên, băng châu tạo thành biến hóa kia khiến nàng cảm thấy vướng tay chân.
- Ha ha, Tư Đồ Hải Đường, đây là pháp khí thất tinh Huyền Băng Châu do Băng Ngưng hoàng hậu ban xuống, cộng với hôm nay trời đất ngập tràn băng tuyết, rõ ràng là thiên thời địa lợi, uy lực pháp khí hoàn toàn thả ra thì các ngươi không thể thắng được.
Tướng lĩnh băng giáp quân lớn tiếng cười nói.
Hiện tại người duy nhất khiến y kiêng kỵ, cũng chỉ có Từ Khuyết.
Nhưng sau khi Từ Khuyết ném xong hỏa liên ba màu thì vẫn đứng tại chỗ không có động tĩnh, điều này khiến tướng lĩnh băng giáp quân lần thứ hai nhìn thấy hi vọng, cho rằng lần này Từ Khuyết đã thật sự khô cạn Chân Nguyên.
Ngay cả Tư Đồ Hải Đường cũng nghĩ như thế.
Dù sao Từ Khuyết liên tiếp triển khai hai lần pháp quyết kinh khủng như thế, Chân Nguyên nhất định sẽ bị hao tổn, hơn nữa hắn đứng tại chỗ nghe hệ thống thông báo, không tham dự chiến đấu, nên rất dễ khiến người ta hiểu lầm.
Nàng xoay người nhìn Từ Khuyết một chút, đôi môi nhẹ nhàng mở ra, truyền âm nói:
- Thiếu hiệp, lúc trước ngươi đã ra tay giúp đỡ, Hải Đường trước tiên nói một tiếng cảm tạ, nhưng kế tiếp chính là một hồi ác chiến, thiếu hiệp không phải người của Thủy Nguyên Quốc, thiên tư thông tuệ, không cần thiết cùng chúng ta chịu chết, ta khuyên ngươi... tranh thủ thời gian rời đi đi.
Nhưng Từ Khuyết vừa nghe lời này, không khỏi cười lắc lắc đầu, đáp lại nói:
- Ta là ngươi xưa nay không hề biết lâm trận bỏ chạy, trong cuộc đời của ta từ trước đến giờ cũng không có hai chữ 'Chạy trốn'.
Lời nói vô sỉ của hắn nhất thời khiến Tư Đồ Hải Đường hơi choáng váng.
Hiển nhiên, lời này rất hợp ý Tư Đồ Hải Đường, từ trước đến giờ nàng cũng thích giao thiệp với người anh dũng, huống hồ Từ Khuyết còn thể hiện ra thực lực kinh người như vậy, đã đủ khiến Tư Đồ Hải Đường kính trọng hắn vài phần.
Thế nhưng, nàng vẫn không muốn lôi Từ Khuyết xuống nước.
Sau khi trầm mặc một lát, sắc mặt Tư Đồ Hải Đường ngưng lại, truyền âm nói:
- Xem ra ta không có nhìn lầm người, thiếu hiệp đúng là anh dũng phi thường, nhưng bọn họ hiện tại đã lấy ra thất tinh pháp khí, sợ rằng chúng ta không kiên trì được bao lâu, với thiên tư của thiếu hiệp, tương lai còn có những con đường càng xa hơn phải đi, không cần thiết chết cùng chúng ta ở nơi này.
- Thất tinh pháp khí mà thôi, đừng sợ!
Từ Khuyết cười nói.
Khi tên tướng lĩnh băng giáp quân lấy ra thất tinh Huyền Băng Châu với dáng vẻ đắc chí kia, Từ Khuyết cũng vui đến phát điên.
Ngươi có thất tinh Pháp khí đúng không?
Ta còn có bát tinh đấy!
Hơn nữa bên trong còn có Kiếm Linh nữa!
Hắn suy nghĩ một chút rồi vào kho trữ vật trong hệ thống lấy ra chuôi bảo kiếm cấp bậc bát tinh, ngón tay nhẹ nhàng búng lên lưỡi kiếm rên bắn ra.
"Cheng!"
Tiếng kim loại lanh lảnh, nhất thời vang vọng khắp nơi.
Tất cả mọi người đều cả kinh, nhanh chóng quay đầu nhìn về phía Từ Khuyết, ánh mắt tập trung lên thanh kiếm trong tay hắn kia, vẻ mặt trong nháy mắt cứng đờ.
- Chuyện này... Đây là...
- Bảo kiếm cấp bậc bát tinh?
- Trời ạ, chuyện này... sao có thể?
- Tiểu tử này mới chỉ là Nguyên Anh kỳ, sao có thể khống chế thần kiếm như vậy?
- Rốt cuộc hắn có lai lịch gì?
Đám băng giáp quân thật vất vả mới khiến sĩ khí dâng lên, lúc này lại bị dọa sợ mất mật.
Băng giáp quân tướng lĩnh cũng suýt nữa thì đã phun máu, khóc không ra nước mắt.
Lão tử vừa lấy át chủ bài là thất tinh Huyền Băng Châu ra, ngươi lại lấy bảo kiếm cấp bậc bát tinh ra? Ngươi làm thế là không cho nhau đường sống rồi.
Tư Đồ Hải Đường cũng rất kinh ngạc, khó có thể tin nhìn Từ Khuyết, rất lâu cũng không kịp phản ứng.
Dù sao... Đây là một cấp bậc bát tinh, đặt ở bất kỳ địa phương nào cũng đủ khiến vô số người điên cuồng tranh đoạt, thậm chí còn có khả năng gây ra quốc chiến.
Nhưng một chí bảo như thế, lại do một tên thiếu niên mới có tu vi Nguyên Anh kỳ lấy ra, chuyện này khiến mọi người vô cùng chấn kinh.
- Dựa vào, đây là tiểu tử kia cướp từ tay bản thần tôn.
Husky trừng mắt cả giận nói.
Nhưng không có ai để ý Husky, một con chó sẽ có bảo kiếm cấp bậc bát tinh sao? Lừa quỷ à.
Chỉ là, lúc này lông mày Từ Khuyết cũng hơi nhíu.
Từ sau thí luyện Kiếm Trủng ở Kim Nguyên Quốc, hắn chưa sử dụng lại thanh kiếm này, cũng không trao đổi cùng Kiếm Linh, hiện tại lấy kiếm ra, Kiếm Linh lại không có bất kỳ phản ứng nào, tựa hồ như đang ngủ say.
- U Hồn? Ngươi làm gì vậy, mau ra đây đánh nhau!
Từ Khuyết dùng một tia thần thức dò vào trong kiếm, kêu gọi kiếm linh.
Nhưng bảo kiếm vẫn chậm chạp không có động tĩnh.
Lông mày Từ Khuyết không khỏi càng cau chặt, kiếm linh này không phải là lén lút chạy chứ?
"Vèo!"
Đột nhiên trong đầu của hắn truyền đến một tiếng vang nhẹ, sau đó âm thanh của kiếm linh mới truyền tới.
- Ta đang luyện dưỡng hồn thể, không có cách nào đi ra ngoài.
- CMN, ngươi không ra, vậy ta không có cách nào Trang Bức... Không phải, ta không có cách nào triển khai kiếm quyết được.
Từ Khuyết không nói gì nói
Kiếm Linh không ra, thì hắn Trang Bức như thế nào, như thế sao có thể khiến toàn trường khiếp sợ?
- Ta có thể truyền cho ngươi một bộ Tiên Đế kiếm quyết, cho dù ngươi chỉ học được da lông, cũng đủ để chém giết tất cả mọi người ở nơi này.
Kiếm Linh nhàn nhạt đáp lại.
Từ Khuyết nhất thời sững sờ.
Tiên Đế kiếm quyết?
Mẹ nó, Kiếm Linh còn có tác dụng như thế?
"Ầm!"
Đột nhiên, không chờ Từ Khuyết kịp phản ứng lại, thân thể hắn bỗng nhiên chấn động, phảng phất như bị một nguồn sức mạnh vô hình cầm cố, cứng ngắc đứng tại chỗ.
Sau một khắc, lợi kiếm sáng lên một vệt sáng, tỏa ra ánh sáng lung linh, soi sáng toàn bộ băng tuyết.
Từng đạo phù văn cổ xưa từ trong lợi kiếm chảy xuôi ra, giống như một dòng sông, nhanh chóng tràn vào mi tâm Từ Khuyết.
Truyền thừa, đây mới thực sự là truyền thừa!
Một loại truyền thừa thượng cổ ẩn chứa kiếm ý vô thượng!
Từ Khuyết nhất thời trừng lớn hai mắt, khó có thể tin.
Trong đầu của hắn, xuất hiện một bộ kiếm quyết, tên là Thần Lôi Cửu Cung Kiếm Pháp, chính là kiếm quyết mà Tiên Đế đã từng dùng qua, cấp bậc đạt đến thiên giai cao cấp.
Mỗi một kiếm chiêu, đều vô cùng bá đạo, vô cùng huyền diệu.
Hiện tại, bộ kiếm quyết này lại dùng phương thức truyền thừa này nhập vào cơ thể hắn, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn.