Chương 392: Lại Một Đám Vong Hồn Dưới Kiếm
Cùng lúc đó, băng giáp quân cách đó không xa, dĩ nhiên đã phát hiện sự khác thường của Từ Khuyết.
- Hắn sao thế?
- Hình như bị giam cầm rồi.
- Nhất định là như vậy, thanh kiếm kia tỏa ra ánh sáng, tựa hồ mang theo một loại sức mạnh thần bí nào đó, giam cầm hắn lại.
- Ha ha, không hổ là bảo kiếm cấp bậc bát tinh, quả nhiên rất mạnh mẽ.
- Tên này không biết tự lượng sức, vốn không có cách điều động pháp khí cấp bậc bát tinh, hiện tại bị phản phệ rồi.
- Nhanh, đây là cơ hội tốt nhất để giết hắn!
Trong mắt tên tướng lĩnh băng giáp quân xẹt qua một tia tham lam, y vung tay lên, ra lệnh cho đại quân giết Từ Khuyết.
Mấy ngàn tên băng giáp quân đã liệt Từ Khuyết vào mục tiêu nguy hiểm cần giải quyết hàng đầu, khi tên tướng lĩnh vừa phát lệnh, trong nháy mắt bọn họ đã chia thành mấy chục tiểu đội, từ các hướng khác nhau xông về phía Từ Khuyết, vừa nhìn đã biết là đại quân tinh nhuệ được huấn luyện nghiêm chỉnh.
- Không được!
Tư Đồ Hải Đường và rất nhiều Tuyết Thành quân đồng thời biến sắc.
Lúc trước Từ Khuyết ra tay giúp đỡ, hiện tại không hiểu tại sao lại bị giam cầm, bọn họ không thể trơ mắt nhìn hắn bị phản quân chém giết.
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, bảo vệ thiếu niên kia.
Lúc này, Tư Đồ Hải Đường hét một tiếng, cầm Phương Thiên Kích trong tay, thân hình lóe lên, lướt về phía trước, ngăn trở đám băng giáp quân đang tiến đến Từ Khuyết.
Đồng thời những tướng sĩ, Tuyết Thành quân cũng nhanh chóng thay đổi phòng tuyến, cùng tụ lại quanh Từ Khuyết, bảo vệ bao quanh hắn.
- Tiểu tử, đừng hoảng sợ, bản thần tôn tìm viện binh!
Husky trừng mắt nhìn, thấy tình thế không đúng, hô một tiếng rồi trực tiếp chạy đi như một làn khói thoáng chốc đã không còn bóng dáng.
Từ Khuyết thấy thế thì mắt trợn trắng, chó hoang sợ chết này, sau này nhất định phải dạy dỗ nó một trận.
Nhưng lúc này Từ Khuyết không thể nhúc nhích, hệ thống đúng lúc lên tiếng, hỏi hắn có muốn khôi phục quyền khống chế thân thể hay không, chỉ cần tiêu hao 1 ngàn điểm Trang Bức, đồng thời cắt ngang loại truyền thừa này.
Từ Khuyết không chút do dự từ chối.
Nói giỡn, cắt ngang truyền thừa, còn muốn tiêu hao 1 ngàn điểm Trang Bức? Ngươi tưởng ta là đồ ngốc chắc.
Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục tiếp nhận truyền thừa kiếm quyết, vô số phù văn cuồn cuộn không ngừng tràn vào trong đầu của hắn, hắn sắp thành công rồi, lúc này không thể cắt ngang được.
Lúc này, hai bên nhân mã lần thứ hai bắt đầu chém giết.
Băng giáp quân có thất tinh Huyền Băng Châu hộ thể, sức phòng ngự bạo tăng, thực lực cũng mạnh, vừa xông vào nhau chúng đã dễ dàng chém giết không ít Tuyết Thành quân.
Hơn nữa bọn họ chia thành mấy chục tiểu đội để phá vòng vây, đánh vô cùng linh xảo, khiến Tuyết Thành quân có chút không ứng phó kịp.
Vèo!
Đột nhiên, có mấy băng giáp binh sĩ đã lặng yên không tiếng động đột phá phòng tuyến, nhân cơ hội xông đến phía sau, trong tay bắt Băng quyết, không chậm trễ chút nào xông đến giết Từ Khuyết.
- Thiếu hiệp, cẩn thận!
Tư Đồ Hải Đường cách đó không xa nhìn thấy tình cảnh này, lập tức hô lớn.
Nhưng nàng đang bị mấy trăm băng giáp quân cuốn lấy, còn có cả tướng lĩnh băng giáp quân cũng cản trở đường đi của nàng, trong thời gian ngắn nàng không có cách nào thoát thân.
Nhưng hai mắt Từ Khuyết vẫn khép chặt, đứng tại chỗ, mi tâm óng ánh, thân hình không chút nào nhúc nhích.
Vài tên binh sĩ băng giáp thế như chẻ tre, không ai có thể ngăn cản, khi Tuyết Thành quân ở phía sau phát hiện vòng vây đã bị phá muốn đuổi theo đã không kịp.
Lão giả mặc áo trắng trên tường thành Tuyết Thành, không chút do dự phi thân xuống, nhưng tốc độ không thể nhanh bằng những băng giáp binh sĩ kia!
Dù sao trong thời tiết ngập tràn băng tuyết này, thực lực của bọn họ đều được bổ trợ.
- Đi chết đi!
Vài tên băng giáp binh sĩ dùng tốc độ nhanh như chớp, cuối cùng cũng xông đến trước mặt Từ Khuyết, cười lạnh hét lớn.
Lúc trước Từ Khuyết đã tiêu diệt hơn ba ngàn chiến hữu của bọn họ, rốt cuộc giờ khắc này bọn họ đã tìm được cơ hội báo thù cho những chiến hữu đã chết đi.
Pháp quyết lien tục xuất ra, linh khí giữa hư không đều hóa thành băng kiếm, vạn mũi tên cùng bay ra lướt về phía Từ Khuyết.
- Thiếu hiệp, mau lui lại!
- Thiếu hiệp cẩn thận!
Tuyết Thành quân kinh hãi hô to.
Tư Đồ Hải Đường cũng sầm mặt lại.
Cả người lão giả mặc áo trắng run lên, hai mắt đỏ hồng.
Băng Giáp quân lại lộ vẻ vui mừng...
Nhưng mà, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một khí thế mạnh mẽ, đột nhiên từ trên người Từ Khuyết tràn ra, biến thành sóng khí vô hình lan ra.
"Ầm!"
Vô số băng kiếm sắc bén, trong nháy mắt bị cỗ sóng khí này chấn đến mức nát tan, từ không trung rơi xuống.
- Xin lỗi, các ngươi vẫn chậm một bước rồi.
Từ Khuyết mở mắt racon ngươi đen kịt như mực, nhìn kỹ mấy tên băng giáp binh sĩ trước mắt đang vô cùng kinh ngạc.
Một ý cười lạnh lẽo từ khóe miệng Từ Khuyết chậm rãi hiện lên.
Hiển nhiên, thân thể của hắn đã khôi phục tự do, mi tâm sáng chói, giống như thần linh.
Truyền thừa thành công rồi!
Bộ Thần Lôi Cửu Cung Kiếm Pháp kia đã truyền thừa xong vào trong thân thể của hắn.
- Cái... Cái gì?
Mấy tên binh sĩ băng giáp biến sắc, vẻ mặt vốn tràn đầy nụ cười lạnh lẽo, trong nháy mắt lại biến thành tràn ngập sợ hãi.
"Xèo!"
Lúc này, một tiếng phá không đột nhiên vang lên.
Lợi kiếm trong tay Từ Khuyết, chẳngết lúc nào đã bắt đầu động, ánh kiếm nhanh như chớp, hóa thành kiếm hoa mơ hồ.
Trong khoảnh khắc, thiên địa vạn vật đều trở nên yên tĩnh, ngay cả tiếng tuyết rơi cũng biến mất.
Vù ——
Một tiếng kiếm reo lanh lảnh phá vỡ yên lặng.
Trong mắt Từ Khuyết nổi lên một lưu quang màu vàng, đôi chân đạp xuống, bóng người trong nháy mắt mơ hồ tại chỗ, chỉ còn mấy tên băng giáp binh sĩ tràn ngập vẻ ngạc nhiên đứng tại chỗ.
Sau đó ánh kiếm như chớp giật, đột nhiên vòng quanh vài tên băng giáp binh sĩ, kiếm ảnh hóa thành huy mang, lóng lánh vạn phần.
Xèo! Xèo! Xèo!
Chỉ trong nháy mắt, Từ Khuyết đã trở lại tại chỗ, khóe miệng vẫn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Mà mấy tên băng giáp binh sĩ kia, cũng vẫn duy trì vẻ mặt sợ hãi khi nãy.
Ầm!
Một lát sau, thân thể mấy người, không hề báo trước đổ về phía sau, ngã xuống mặt tuyết lạnh lẽo.
Lúc này, từ yết hầu bọn họ mới chậm rãi hiện ra một vết máu tinh tế, sức sống trong cơ thể đã đứt đoạn.
Nhất thời, toàn bộ chiến trường hoàn toàn rơi vào yên lặng.
Tất cả mọi người đều không tự chủ mà dừng động tác lại, đình chỉ chém giết, vẻ mặt tràn đầy kinh hãi, trợn mắt há mồm nhìn Từ Khuyết.
- Vừa nãy... Xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này... Đây là kiếm quyết gì? Sao có thể nhanh như vậy!
- Căn bản không có cách nào nhìn rõ tung tích của hắn!
- Quá mạnh mẽ, thiếu niên này, thật sự chỉ là Nguyên Anh kỳ sao?
- Người này có pháp quyết mạnh mẽ, hiện tại còn sử dụng kiếm thức đáng sợ như thế, người này tới cùng có lai lịch gì...
Tất cả mọi người đều bị dọa sợ, bất kể là băng giáp quân hay là Tuyết Thành quân, hoàn toàn sững sờ tại chỗ, trợn to hai mắt.
Tư Đồ Hải Đường cũng thoáng động dung.
Lão giả mặc áo trắng trố mắt há mồm.
Tên tướng lĩnh băng giáp quân kia, hai mắt tối sầm lại, suýt nữa đã ngã xuống đất ngất đi.
Thực lực như vậy, ở ngũ quốc chưa từng nghe thấy, rốt cuộc tên này từ đâu xuất hiện?
Thế gian này... Tại sao lại có loại yêu nghiệt này tồn tại?
- Ài!
Lúc này, Từ Khuyết đột nhiên lắc đầu, thở dài nói:
- Lại thêm một đám vong hồn dưới kiếm.
Tất cả mọi người hơi chấn động một cái.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn hướng về đám kia băng giáp quân, chậm rãi giơ cánh tay lên, mũi kiếm nhắm thẳng vào tướng lĩnh đang đứng giữa đám binh mã.
- Cùng lên đi, ta muốn giết mười vạn tên!