Chương 393: Vô Tình Nghiền Ép
- Ta muốn giết mười vạn tên!
Tiếng Từ Khuyết vang vọng trên chiến trường, thanh âm như chuông ngân, vang tận mây xanh, đưa tới từng trận tiếng vang.
Tất cả mọi người đều yên lặng như tờ, vô cùng kinh hãi.
Băng giáp quân hầu như đều bị khí thế này dọa sợ.
Các thủ đoạn mà Từ Khuyết thể hiện ra, khiến bọn họ cảm nhận được thực lực tuyệt đối, cùng với sự tuyệt vọng đến nghẹt thở, chiến ý trong mắt họ từ từ biến mất.
...
Tuyết Thành quân lại nắm chặt hai tay, hai mắt hừng hực, máu huyết trong cơ thể sôi trào, hiển nhiên lời nói của Từ Khuyết đã khiến sĩ khí bọn họ dâng lên, khí thế sục sôi hẳn.
- Không sai, giết mười vạn tên!
- Thiếu hiệp uy vũ!
- Giết!
- Giết!
- Giết!
- Giết mười vạn tên!
Vô số Tuyết Thành quân nâng cánh tay hô to, tiếng gào vang khắp chiến trường, hoàn toàn nghiền nát chút sĩ khí cuối cùng trong lòng băng giáp quân!
Đám băng giáp quân sợ đến tê cả da đầu, không tự chủ được mà lùi lại.
Tướng lĩnh băng giáp quân cũng há hốc mồm, bởi vì cái gọi là binh bại như núi đổ, y hoàn toàn không nghĩ tới, sĩ khí đội quân tinh nhuệ của mình lại bị một đám Tuyết Thành quân không còn biện pháp, thể lực không chống đỡ nổi áp đảo.
Chuyện này nhất thời khiến trong lòng tên tướng lĩnh kia sinh một loại khủng hoảng.
Ánh mắt phức tạp của hắn quét về phía Từ Khuyết, trong lòng nghiêm túc.
Cuộc chiến đấu này vốn quân của y đã nắm chắc thắng lợi, nhưng từ khi thiếu niên này xuất hiện, hết thảy đều thay đổi, xảy ra biến hóa như thế này khiến y nằm mơ cũng không nghĩ tới sẽ phát triển đến mức độ này.
Bây giờ muốn cứu vãn dường như là chuyện không thể.
...
Tư Đồ Hải Đường cũng không thể tin nhìn tình cảnh này, đôi mắt đẹp anh khí mười phần đang trợn tròn lên.
Nàng lĩnh quân tác chiến nhiều năm như vậy, còn chưa bao giờ thấy đội ngũ của chính mình lại có khí thế kinh người như vậy, vô cùng huyết tính.
Tất cả những thứ này đều bởi một câu nói của thiếu niên kia.
Giết mười vạn tên!
Chuyện này không phải người bình thường có thể nói được.
Nhưng vấn đề là...
Băng giáp quân của họ cũng không có tới mười vạn người.
Vốn là có hơn vạn người, nhưng đã bị đánh chết hơn ba ngàn, hiện tại toàn bộ tụ tập lại có hơn bảy ngàn người cũng là tốt rồi, tìm ở đâu tới mười vạn người?
...
Từ Khuyết hiển nhiên cũng biết điểm này, thấy Tuyết Thành quân phản ứng lớn như vậy, hắn cũng vui vẻ, hắn bước lên chỉ vào đám băng giáp quân, lớn tiếng quát:
- Mười vạn người cũng không có sao? Các ngươi là một đám gà rù!
Lúc này, Tuyết Thành quân lại nhanh chóng sửa lại khẩu hiệu, giơ cánh tay, cùng hô to:
- Gà rù!
- Gà rù!
- Gà rù!
...
Băng giáp quân vô cùng bối rối, thân là một đội quân tinh nhuệ, từ trước đến giờ đều đánh đâu thắng đó.
Thế mà hiện tại họ lại bị người khác chỉ vào đầu mắng là gà rù, khiến bọn họ vô cùng hoang mang.
Nhưng bọn họ cũng không có một chút ý nghĩ muốn phản công nào, vì thiếu niên kia quá mạnh mẽ, bọn họ không còn dũng khí đánh một trận.
Đội ngũ của họ hiện nay còn chưa tới bảy ngàn, một chiêu của hắn đã có thể giết chết hơn ngàn người, bọn họ còn đánh như thế nào?
Bảy ngàn người? Cho dù có bảy vạn người cũng vô dụng!
"Loảng xoảng!"
Đột nhiên, một băng giáp binh sĩ không chịu đựng được loại tuyệt vọng này, binh khí trong tay đột nhiên rơi xuống đất, thân thể liên tiếp lui về phía sau.
Những băng giáp binh sĩ khác thấy thế, vốn có ý muốn lui lại, nhất thời càng thêm mãnh liệt.
Tên tướng lĩnh thấy tình thế không ổn, lập tức quát to:
- Làm càn!
Rồi y bước một bước lướt về phía trước, trường kích trong tay vạch một cái, tên binh li lạkia, bị chém thành hai nửa tại chỗ, máu tươi bắn ra nhuộm đỏ tuyết trắng.
- Kẻ nào bỏ chạy, xử trí theo quân pháp, chém ngay tại chỗ!
Tướng lĩnh cưỡi chiến mã, lớn tiếng quát.
Loại thủ đoạn giết gà dọa khỉ này vận dụng trong quân là hữu hiệu nhất.
Dù cục diện bất lợi với bọn họ, nhưng tướng lĩnh vẫn hiểu rõ, chỉ cần tìm được cơ hội, chấn chỉnh lại sĩ khí, bọn họ vẫn có hy vọng thắng.
Nhưng vào lúc này, Từ Khuyết đột nhiên đi ra, hô lớn:
- Người hạ vũ khí đầu hàng, có thể không chết!
Tướng lĩnh suýt chút nữa đã phun một ngụm máu, y tức đến mức muốn rách cả mí mắt nhìn trừng trừng về phía Từ Khuyết.
Mẹ nó, tên này không phải muốn gây sự sao?
Ta vừa giết người lập uy xong, nhưng uy còn chưa kịp lập, ngươi đã đến gây sự.
Nhưng Từ Khuyết không thèm quan tâm đến y mà tiếp tục hô lớn:
- Nhanh lên một chút, cơ hội ngàn năm hiếm có, chúng ta là một đại quân có tình người, không giết tù binh, còn có các chính sách ưu đãi, người nào có biểu hiện tốt, chúng ta nhất định sẽ bảo vệ! Tâm động không bằng hành động, mau chạy tới đi.
Mọi người nghe thấy đều nghe lờ mờ.
Ưu đãi tù binh? Thời đại này còn có chuyện tốt như thế?
Tư Đồ Hải Đường vừa nghe thấy cũng gấp gáp, vôi vàng nói với Từ Khuyết:
- Thiếu hiệp, những người này là phản quân, tuyệt không thể để lại người sống.
- Ta biết mà, ai nha, ngươi làm sao lại ngay thẳng như thế, chúng ta có thể lừa bọn họ đầu hàng trước mà, sau đó sẽ giết toàn bộ, vô cùng thuận tiện mà.
Từ Khuyết nhìn nàng rồi nói với dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép
Cả đám băng giáp quân nghe thấy lời này đều muốn thổ huyết.
Trời ơi?
Gạt chúng ta đầu hàng trước rồi lại o lại có người có thể phát điên như thế ?
Tư Đồ Hải Đường cùng một đám Tuyết Thành quân cũng sững sờ, làm như thế cho dù bọn họ thắng, cũng sẽ bị thế nhân phỉ nhổ.
- Aizzz, các ngươi đừng nhìn ta như vậy, chiêu này chỉ là kế phản gián, kế phản gián hiểu không? Chính là nói với bọn hắn người nào đầu hàng thì không giết, sau đó bọn họ nhất định sẽ có người phản đối, tiếp theo sẽ có nội chiến, như vậy chúng ta không chiến mà thắng rồi. Nhưng các ngươi đã không muốn dùng, vậy thì bỏ qua thôi.
Từ Khuyết mạnh mẽ giải thích.
Tư Đồ Hải Đường cùng mọi người tiếp tục sững sờ.
Kế phản gián?
Kế này tuy rằng nghe có chút đê tiện, nhưng so với lừa gạt người đầu hàng rồi giết thì tốt hơn nhiều rồi.
- Hừ, hay cho kẻ tiểu nhân hèn hạ, rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao phải nhúng tay vào việc của Thủy Nguyên Quốc chúng ta?
Lúc này, tên tướng lĩnh băng giáp quân kia tức giận chất vấn.
Lúc này, y không thể không quan tâm tới Từ Khuyết.
Từ Khuyết khẽ mỉm cười, đột nhiên lấy ra một chiết phiến bằng lông chim, nhẹ nhàng vung một thoáng nói:
- Tại hạ Tạc Thiên Bang Gia Cát Lượng, tự là Khổng Minh, ngoại hiệu Ngọa Long!
- Gia Cát Lượng?
Tất cả mọi người vừa nghe thấy tên này đều vô cùng sửng sốt.
Hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe tới tên này.
Nhưng trong ngũ quốc, một thiếu niên có thực lực siêu phàm như thế, tại sao xưa nay đều chưa từng nghe nói tới...
Rất nhiều người đều tỏ vẻ nghi hoặc.
Lúc này, Từ Khuyết thấy điểm Trang Bức đã thu hoạch cũng được khá rồi, cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nữa, chiến phiến trong tay bỗng nhvung lên, lớn tiếng nói:
- Nếu không thể lưu tù binh, vậy ta cũng không muốn phí lời với cángươi nữa, đến đây đi, toàn bộ cùng tiến lên, đừng lãng phí thời gian của ta.
Nói rồi phía sau hắn dang rộng hai cánh hắc diễm ra, ầm một tiếng.
Theo sát, bảo kiếm cấp bậc bát tinh trong tay đột nhiên sánglên, thân hình loáng một cái, như một tàn ảnh nhảy vào giữa quân địch.
Thời khắc này, bóng lưng của hắn trong mắt Tư Đồ Hải Đường và đám bsĩ Tuyết Thành trở lên vô cùng to lớn, vô cùng mạnh mẽ cường hãn.
Một người giữ quan ải, vạn người không thể qua, cũng chỉ là như vậy thôi!
Xèo! Xèo! Xèo!
Từ Khuyết triệt để hóa thành một đạo hắc mang, xông vào giữa băng giáp quân hoàn toàn không còn chiến ý, trắng trợn tàn sát.
Bóng người không ngừng ngã xuống, máu chảy thành sông.
Tướng lĩnh băng giáp quân muốn rách cả mí mắt, y điên cuồng cưỡi chiến mã giết về phía Từ Khuyết, đồng thời không ngừng hô to "Bày trận giết địch"!
Đáng tiếc tất cả đều đã muộn, băng giáp quân bị một mình Từ Khuyết đánh cho tơi bời, chạy tứ tán bốn phía, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, căn bản không thể bố trí thành đội ngũ.
Hai mắt Tư Đồ Hải Đường sáng ngời, vung vẩy Phương Thiên Kích trong tay, lớn tiếng quát:
- Chúng tướng sĩ nghe lệnh, theo bản tướng gióp chút sức lực với Gia Cát thiếu hiệp, tiêu diệt phản quân.
- Giết!
Tuyết Thành quân hô vang, ngay ngắn xếp thành sát trận, nghiền ép về phía băng giáp quân.
Trận chiến này, huyết chảy ngàn dặm!