Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 394: Cho Gia Cát Lượng Ta Mặt Mũi

Chương 394: Cho Gia Cát Lượng Ta Mặt Mũi
Dưới sự dẫn dắt của Từ Khuyết, sĩ Thành quân dâng cao, giết địch đỏ cả mắt!
Cuối cùng băng giáp quân rơi vào kết cục thảm bại.
Phần lớn người đều bị chém giết, vĩnh viễn ở lại trong tuyết, chỉ có một số người thừa dịp loạn lạc mà bỏ chạy, một đường xông lên núi tuyết.
Trong những người này còn bao gồm cả tên tướng lĩnh, lức trước y còn thề sống thề chết đánh một trận, người nào trốn thì giết ngay tại chỗ!
Nhưng khi thấy Tuyết Thành quân điên cuồng, cùng với Từ Khuyết chưa bao giờ khô cạn Chân Nguyên, y vô cùng hoảng loạn, trực tiếp cưỡi ngựa băng trốn đi.
Từ Khuyết vốn muốn truy sát tới cùng nhưng Tư Đồ Hải Đường đã ngăn cản hắn, lắc đầu nói:
- Giặc cùng đường chớ đuổi, trên núi tuyết không chỉ có cấm chế, còn có người của bọn họ đóng giữ, việc này cần bàn bạc kỹ càng.
- Không cần thương nghị, một mình ta đều có thể giết bọn họ!
Từ Khuyết nở nụ cười, ra vẻ muốn truy đuổi.
- Gia Cát thiếu hiệp, ngươi nghe ta nói, núi tuyết không dễ dàng đi lên, hiện tại Thủy Hoàng điện hạ bị phong ấn ở phía trên, nếu ngươi cũng bị giam cầm, Thủy Nguyên Quốc sẽ không còn hi vọng!
Tư Đồ Hải Đường tiếp tục ngăn cản Từ Khuyết.
Từ Khuyết nhất thời cả kinh.
Nữ Đế bị phong ấn trên núi tuyết ở đây?
Với thực lực của nàng, chuyện này tựa hồ không có khả năng lắm.
Từ Khuyết không khỏi nhíu mày, cho tới nay, hắn đều cảm thấy Nữ Đế thật sự không đơn giản, cho dù bề ngoài thực lực của nàng chỉ là Anh Biến kỳ tầng bảy, nhưng hắn luôn cảm thấy thực lực chân chính của nàng không chỉ như vậy.
- Gia Cát thiếu hiệp, trận chiến này nhờ có ngươi ra tay giúp đỡ, còn lại cứ giao cho các tướng sĩ đi, chúng ta về thành trước, thương nghị xem làm thể nào để cứu Thủy Hoàng điện hạ?
Tư Đồ Hải Đường tiếp tục mở miệng nói.
Từ Khuyết nhìn núi tuyết cao vút hùng vĩ trong mây kia, khẽ gật đầu, quyết định trước tiên tìm hiểu một chút xem đã xảy ra chuyện gì.
Dù sao ngay cả Nữ Đế cũng trúng chiêu rồi bị cấm chế, hắn cũng không dám khinh thường, nếu không cẩn thận cũng bị giam cầm, khẳng định sẽ phải tốn không ít điểm Trang Bức mới có thể chạy ra.
- Thiếu hiệp, mời tới bên này.
Tư Đồ Hải Đường lại mở miệng, sau đó cũng không đợi Từ Khuyết đi đầu, nàng đã dẫn đầu xoay người, anh tư hiên ngang đi về phía Tuyết Thành.
Từ Khuyết khẽ tặc lưỡi, tác phong nữ nhân này cũng đủ tiêu sái, hoàn toàn không dựa theo khuôn mẫu.
Tình huống bình thường đều là để khách đi trước, thế mà giờ ngươi lại đi?
Nể tình ngươi là mỹ nhân, bản bức vương không tính toán với ngươi.
Từ Khuyết nói thầm trong lòng mấy câu, sau đó cũng cất bước đi theo.
Trong Tuyết Thành cũng là cảnh tuyết đọng liên miên, rất nhiều binh lính trọng thương đều đang dựa vào các góc, cả người chảy máu, nhưng không có đan dược tiến hành chữa thương, chỉ có thể vận hành pháp quyết giảm bớt thương thế.
Bách tính trong thành cũng chạy đến băng bó vết thương cho các binh sĩ.
Tư Đồ Hải Đường cùng Từ Khuyết vừa vào thành, nhất thời hấp dẫn vô số ánh mắt sùng kính người.
Dù sao trận chiến này, là Từ Khuyết dùng sức một người xoay chuyển thế cục, thành công bảo vệ an nguy Tuyết Thành trong mắt của mọi người, hắn chính là anh hùng.
- Đa tạ thiếu hiệp ra tay giúp đỡ.
Một lão binh run rẩy đứng dậy, chắp tay với Từ Khuyết.
- Đa tạ thiếu hiệp.
- Ân tình hôm nay mãi ghi nhớ trong lòng.
Các thương binh khác và bách tính cũng đứng lên nói.
Từ Khuyết vội vàng khoát tay nói:
- Đừng đừng đừng, mọi người nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi, không nên động tới vết thương. Tại hạ cũng có chút dược, các ngươi cầm dùng đi.
Những lúc như thế này Từ Khuyết không thể không khẳng khái một lần.
Dù sao đan dược trên người hắn rất nhiều, một năm qua hắn đã giết nhiều người như vậy, thu hoạch vô số nhẫn trữ vật, bên trong ngoại trừ Linh Thạch ra thì cũng toàn là đan dược.
Hơn nữa lúc trước hắn đã chuyển không ít đồ trong hoàng cung bảo khố Hỏa Nguyên Quốc, cướp sạch Hoàng Lăng, rồi lấy được vô số từ mật thất của Nhị Hoàng Tử.
Vì thế hiện tại hắn chính là một bảo khố di động, hơn nữa bảo khố này, có thể nói là tồn tại phú khả địch quốc, tùy tiện lấy ra một chút để cứu trợ một toà thành, hoàn toàn chính là chín trâu mất một sợi lông.
Nhưng hắn vừa mở miệng muốn đưa đan dược, Tư Đồ Hải Đường đã nhanh chóng đưa tay từ chối.
- Đa tạ hảo ý của Gia Cát thiếu hiệp, nhưng thiếu hiệp không cần tiêu pha, tướng sĩ trong thành thương vong vô cùng nhiều, ngươi không cứu được tất cả mọi người.
Hiển nhiên, nàng không có ý để Từ Khuyết phải tốn kém thêm, hơn nữa nàng cảm thấy Từ Khuyết có thể lấy ra đan dược, khẳng định số lượng cũng có hạn, nhiều cũng chỉ được mười mấy bình.
Đến lúc phân phối không đều, ngược lại sẽ gây nên nội loạn.
Mà thương binh trong thành cũng lập tức khoát tay nói:
- Hải Đường tướng quân nói không sai, thiếu hiệp không cần tốn kém nữa, chúng ta điều tức mấy tháng là có thể khục.
- Thiếu hiệp nhân từ như vậy, là người lương thiện.
- Đúng vậy, thiếu hiệp thực sự là người tốt! Dù sao ngài đã giúp chúng ta chống đỡ quân địch, chúng ta sao có thể lấy đan dược của ngài được.
- Việc này tuyệt đối không thể được.
Tất cả mọi người đều vô cùng kiên quyết nói.
Từ Khuyết cười nhạt một tiếng, khoát tay nói:
- Không sao không sao, chỉ là một chút tâm ý nhỏ của tại hạ, không thể nói là tốn kém, các ngươi dùng tạm trước đi.
Một chút tâm ý nhỏ, không hề tốn kém?
Tư Đồ Hải Đường vừa nghe lời này, thì biết Từ Khuyết khẳng định cũng không quá giàu có, không bỏ ra được bao nhiêu đan dược, chỉ là muốn bỏ chút tâm ý.
Nhưng như vậy vẫn không được, nếu như lấy ra một ít, chỉ cứu mấy người, đối với những khác người sẽ không công bằng.
- Gia Cát thiếu hiệp, việc này...
- Đừng nói, cho Gia Cát Lượng ta chút mặt mũi, để mọi người nhận lấy chút tiểu lễ vật đi. Dù sao các ngươi đều là người của Thủy Hoàng, vậy cũng coi như người của ta, ta sao có thể nhìn các ngươi chịu đựng thống khổ chứ.
Từ Khuyết vừa trực nói, vừa gọi hệ thống.
Tư Đồ Hải Đường thấy Từ Khuyết kiên trì như vậy, cũng không tiện cự tuyệt nữa, không thể làm gì khác hơn cau đôi mi thanh tú lại, gật gật đầu.
- Như thế là được rồi, đừng khách khí với ta, ta sợ nhất là người khác khách khí với ta.
Lúc này Từ Khuyết đã hớn hở, vỗ vỗ vai Tư Đồ Hải Đường.
Hai mắt Tư Đồ Hải Đường nhất thời trừng lớn, có chút e thẹn.
Dù nàng là nữ tướng trong quân, nhưng không có nghĩa là nàng sẽ không để ý chuyện nam nữ khác biệt, hành động của Từ Khuyết có chút không khách khí.
Nhưng không đợi nàng nói gì, Từ Khuyết đã xoay người nhìn về phía mọi người, chào hỏi:
- Đến đến đến, mọi người dịch chuyển một chút, cho ta một khoảng đất trống để đồ nào.
Để một khoảng đất trông để đồ?
Mọi người nhất thời đều ngẩn ra, không phải mấy bình đan dược sao? Tại sao còn phải dịch chuyển vị trí nha?
Ôm lấy nỗi nghi hoặc, đoàn người gian nan dịch chuyển một chút.
- Không được đâu, một chút khoảng trống thế này làm sao mà đủ đây, mọi người lại dịch chuyển chút nữa đi.
Từ Khuyết lại nói.
Đoàn người lại sững sờ, rồi tiếp tục dịch chuyển.
- Không đủ, thêm một khoảng nữa đi!
Mọi người lại dịch chuyển.
- Còn chưa đủ nha.
"..."
- Đúng đúng, lại đi một chút nữa là đủ rồi.
"..."
- Tin tưởng ta, chỉ dịch chuyển một lần cuối cùng là được rồi.
"..."
- Cuối cùng một lần cuối cùng, ta bảo đảm.
...
Sau đó Từ Khuyết vài lần chỉ huy, mọi người mạnh mẽ dịch chuyển để ra một khoảng đất trống mấy chục mét vuông.
Tư Đồ Hải Đường nhìn đến ngây người, để ra mảnh đất trống lớn như thế là muốn làm gì?
- Được rồi, hẳn là được rồi.
Lúc này, Từ Khuyết hài lòng gật đầu, sau đó hắn vung tay lên, tập trung khống chế đan dược từ kho trữ vật trong hệ thống.
Vèo!
Nhất thời, một đạo huy mang to lớn, đột nhiên từ trong tay Từ Khuyết toả ra, trực tiếp rơi xuống vùng đất trống.
Phịch một tiếng, một đống đan dược rơi trên mặt đất.
Tất cả đan dược đều là đan dược cấp bậc nhị, tam tinh, phần lớn là linh đan điều dưỡng và khôi phục Chân Nguyên.
...
Toàn trường trong nháy mắt biến thành yên lặng.
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn đống đan dược trước mắt chồng chất như núi này.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất