Chương 395: Chuyện Nói Ra Rất Dài
Tràng diện bình tĩnh dị thường, không khí vô cùng quỷ dị.
Tất cả mọi người đều trợn to mắt, sững sờ nhìn đống đan dược, đưa hai tay dụi mắt, rồi lại nhìn về phía Từ Khuyết, trong lòng vô cùng chấn động.
Nhiều đan dược như vậy, từ khi sinh ra tới nay đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy.
Không đúng, họ nhất định là đang nằm mơ.
Sao Gia Cát thiếu hiệp có thể mang bên người nhiều đan dược như vậy?
Không phải hắn cướp sạch bảo khố của một đại hái nào chứ?
Nhưng với số lượng đan dược này, ít nhất cũng phải là một đại môn phái mới có thể có được.
Mọi người đều cảm thấy vô cùng khó tin.
Tư Đồ Hải Đường cũng sững sờ tại chỗ, cái miệng nhỏ nhẹ nhàng mở ra, ngơ ngác nhìn Từ Khuyết.
Vốn dĩ nàng cho rằng Từ Khuyết muốn mặt mũi, sẽ chỉ lấy ra mấy bình đan dược để cứu tế thương binh.
Nhưng nàng không hề nghĩ tới, thiếu niên này vừa ra tay, lại lấy ra nhiều đan dược như vậy.
Số lượng này hầu như có thể so với tiếp tế một năm của cả tòa Tuyết Thành bọn họ.
Hắn làm sao có thể có nhiều như vậy?
- Gia Cát thiếu hiệp, ngươi... Chuyện này...
Nàng nhìn về phía Từ Khuyết, không biết nên mở miệng như thế nào.
Dù sao số lượng đan dược lớn như vậy, cũng chỉ có bảo khổ của đỉnh cấp đại tông phái hoặc của một quốc gia mới có thể xuất ra, đổi thành bất luận tiểu tông phái hoặc là gia tộc bình tường nào thì chừng này đã là tất cả tài nguyên bọn họ.
Nhưng tất cả những thứ này đối với Từ Khuyết lại chỉ là chín trâu mất một sợi lông mà thôi.
Hắn vô cùng bình tĩnh khoát tay áo một cái, dáng vẻ phóng khoáng nói:
- Tư Đồ cô nương, ta không phải đã nói là tuyệt đối đừng khách khí với ta sao, số đan dược này coi như là một chút tâm ý của ta, lễ mỏng mà tình dày.
Một chút tâm ý? Lễ mỏng tình dày?
Trời ạ, đại ca à, đây là lễ mỏng hả? Thế này phải là nặng đến mức không thể nặng hơn.
Tinh thần mọi người đều chấn động, có mấy người không nhịn được kích động, suýt chút nữa đã thổ huyết, khiến thương thế càng nặng thêm.
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 380 điểm Trang Bức!
Ding, chúc mừng kí chủ Từ Khuyết Trang Bức thành công, thu được 420 điểm Trang Bức!
...
Sau đó tiếng hệ thống thông báo bắt đầu vang lên trong đầu Từ Khuyết.
Bây giờ hắn chỉ tùy tiện trang bức một lần, cũng có thể thu được gần ngàn điểm Trang Bức, vô cùng khả quan.
Từ Khuyết dĩ nhiên không quá để ý.
Hắn cảm thấy, chính mình hiện tại tốt xấu cũng có hơn ba vạn điểm Trang Bức.
Thân là một bức vương, sao có khả năng để ý chút thu hoạch nhỏ này.
Nhưng vừa nghĩ đến, thì trong lòng vẫn có chút kích động nhỏ!
...
- Ồ, tại sao các ngươi đều thất thần thế? Tư Đồ cô nương, mau phân phối đan dược cho những thương binh này đi, mau chóng khôi phục thương thế, dù sao chúng ta còn phải bàn bạc kế hoạch làm sao để cứu Thủy Hoàng nữa đấy.
Từ Khuyết nói rồi liếc nhìn bốn phía, quan sát tình hình trong thành, hắn không nhìn đến những đan dược kia một chút, dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý.
Những đan dược này đối với hắn mà nói, thực sự không có tác dụng gì, thực sự kém xa điểm Trang Bức.
Nhưng biểu hiện này rơi vào mắt mọi người, khiến họ vô cùng kinh ngạc.
Không ít người đều lén hít một hơi khí lạnh, trong lòng không ngớt rung động.
Thân phận Gia Cát thiếu hiệp quả nhiên không đơn giản.
Nhiều đan dược như vậy mà hắn còn không để vào mắt, người này khẳng định là đến từ một thế lực rất khổng lồ.
Đúng rồi, Tạc Thiên Bang!
Lúc trước hắn đã từng nói qua, hắn là Tạc Thiên Bang Gia Cát Lượng!
Hai mắt mọi người lập tức lóe sáng, lần nữa nhìn về phía Từ Khuyết, trong lòng tràn ngập tò mò.
Đến cùng Tạc Thiên Bang này là thế lực như thế nào mà có thể có một thành viên thực lực siêu phàm như Gia Cát thiếu hiệp như vậy, hơn nữa tài nguyên còn hùng hậu như vậy, nhiều đan dược như vậy, lại có thể để hắn mang bên người, hơn nữa hắn chẳng thèm bận tâm tới.
Rộng lượng như vậy, vừa nhìn đã biết là một đại nhân vật, quá lợi hại.
Ding...
Trong đầu Từ Khuyết lại vang lên tiếng thông báo Trang Bức thành công.
Vèo!
Lúc này, một bóng người đột nhiên lướt vào trong thành, chính là lão giả mặc áo trắng lúc trước.
Chỉ có điều, lúc này toàn thân áo trắng của ông ta đã bị máu tươi nhuộm đỏ, hiển nhiên lão giả này cũng giết địch không ít.
Ông ta đuổi vào trong thành, cũng vì muốn tham dự bàn bạc chuyện cứu Thủy Hoàng.
Nhưng lão vừa hạ xuống, nhìn thấy đan dược chồng chất như núi trên đất này, trong nháy mắt cũng sững sờ.
- Chuyện này... Đây là...
Lão giả mặc áo trắng không nhịn được có chút run rẩy, những đan dược này thực sự quá nhiều, khiến lão cảm thấy có chút không chân thực.
- Nhị thúc, những thứ này đều là tâm ý của Gia Cát thiếu hiệp...
Tư Đồ Hải Đường cũng không lãng phí thời gian, giải thích vài câu với lão giả mặc áo trắng, rồi để lão phân phối đan dược cho tướng sĩ khắp thành.
Lão giả mặc áo trắng nghe xong, vẻ mặt chấn động, vẫn nhìn Từ Khuyết, nhưng không biết nên nói gì.
Cuối cùng ông ta không thể làm gì khác hơn là chắp tay nói lời cảm ơn với Từ Khuyết, sau đó bắt đầu phân phối đan dược cho những người bị thương, cũng để lại hơn một nửa, cho các tướng sĩ ngoài thành đang xử lý chiến trường.
Tư Đồ Hải Đường mang theo Từ Khuyết, một đường đi về phủ thành chủ.
Đồng thời, nàng cũng chủ động giảng giải tình hình bên trong Tuyết Thành.
- Sau khi Thủy Nguyên Quốc xuất hiện nội loạn, lòng người ở rất nhiều cổ thành đều bàng hoàng, sau đó băng giáp quân tấn công đến Tuyết Thành, thành chủ biết chúng ta không muốn mở thành đầu hàng, nên suốt đêm chạy đi, cũng mang đi toàn bộ đan dược trong thành.
Tư Đồ Hải Đường giải thích tại sao trong thành lại thiếu tiếp tế.
Nhưng Từ Khuyết cũng không để ý đến những thứ này.
Trầm ngâm một lúc, vẻ mặt hắn nghiêm túc, mở miệng hỏi:
- Tư Đồ cô nương, ta muốn biết Thủy Nguyên Quốc đã xảy ra chuyện gì, tại sao Thủy Hoàng lại bị phong ấn trên Thánh Địa núi tuyết, còn có Băng Ngưng hoàng hậu kia nữa, nàng ta có lai lịch ra sao?
Từ Khuyết vừa hỏi xong, hai người đã đến đến phủ thành chủ.
Tư Đồ Hải Đường dừng lại bước chân, ngạc nhiên nhìn Từ Khuyết nói:
- Ngươi... Ngươi không biết Thủy Nguyên Quốc xảy ra chuyện gì?
Nàng có chút kinh ngạc, thiếu niên trước mắt này cái gì cũng không biết, thế mà không ngại ra tay giúp đỡ, chẳng lẽ hắn thật sự có quan hệ rất tốt với Thủy Hoàng điện hạ?
Từ Khuyết trợn mắt, nếu như ta biết thì còn cần hỏi ngươi?
"Kẹt kẹt!"
Lúc này, Tư Đồ Hải Đường đẩy ra cửa lớn phủ thành chủ, trầm giọng nói:
- Ngồi xuống nói đi, việc này nói ra rất dài.
Nói xong nàng bước vào.
Từ Khuyết nhíu nhíu mày, cũng bước theo.
Sau khi ngồi xuống, Tư Đồ Hải Đường đột nhiên lấy ra một khối ngọc bội không trọn vẹn, nhìn về phía Từ Khuyết hỏi:
- Ngươi có từng thấy ngọc bội như thế này?
Từ Khuyết sửng sốt một chút, rồi chợt nở nụ cười.
Khối ngọc bội này, hắn cũng có, chính là lúc trước khi gặp phải Nữ Đế trên Tháp Linh Vực, Nữ Đế cho hắn.
Trên ngọc bội đều có dấu ấn Nữ Đế lưu lại, tựa hồ chỉ có người mà nàng tin cậy, mới được nhận khối ngọc này.
Thấy Tư Đồ Hải Đường lấy ra ngọc bội, Từ Khuyết biết nữ tử này vẫn còn nghi ngờ về thân phận của mình, vì thế mời dùng ngọc bội để thử mình đây.
- Tư Đồ cô nương, ngọc bội Thủy Hoàng cho, sao ta lại không có đây?
Hắn hơi mỉm cười nói, đồng thời xoay tay lấy từ kho trữ vật trong hệ thống một miếng ngọc bội.
Tư Đồ Hải Đường vừa nhìn, lúc này mới triệt để yên tâm, thở phào nhẹ nhõm.
Nàng áy náy nhìn về phía Từ Khuyết nói:
- Gia Cát thiếu hiệp đừng trách, bây giờ Thủy Nguyên Quốc hầu như chỉ còn chúng ta còn nguyện trung thành với Thủy Hoàng điện hạ, Vì thế...
- Không sao, mau mau nói chính sự đi, đến cùng là xảy ra chuyện gì?
Từ Khuyết vung vung tay, thu ngọc bội lại.
Sắc mặt Tư Đồ Hải Đường hơi nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Việc này phải nói đến chuyện từ năm mươi năm trước, lúc đó tiên hoàng còn tại vị, Băng Ngưng hoàng hậu cũng vô cùng được sủng ái, nhưng nàng dã tâm bừng bừng, vẫn luôn mưu đồ cướp đoạt Thủy Nguyên Quốc...