Tối Cường Trang Bức Đả Kiểm Hệ Thống

Chương 415: Nổ Phá Thành

Chương 415: Nổ Phá Thành
Tận diệt?
Tường thành sụp đổ liền lập tức nã pháo?
Tuyết Thành quân sau khi nghe được lời của Từ Khuyết đều sững sờ.
Lẽ nào Gia Cát thiếu hiệp từ khi bắt đầu đã bố trí xong kết thúc, đoán được đối phương sẽ lui về trong thành? Vì thế lúc trước để con chó kia chuyển nhiều thuốc nổ đi vào như vậy?
Phải biết, thời điểm như thế này là lúc mà binh lực của đối phương tập trung nhất, tất cả mọi người một khi lui về trong thành, khẳng định là tập trung ở vị trí tường thành.
Mà thuốc nổ cũng đã chất đầy, nếu như đột nhiên nổ tung, tường thành sụp đổ, đối phương khẳng định sẽ có thương vong, thậm chí là triệt để hỗn loạn.
Đến lúc đó, binh mã Bích Thủy Thành chẳng phải chính là sẽ để mặc cho người hiếp đáp hay sao?
Nghĩ tới đây, đám Tuyết Thành quân không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Đây thực sự là khả năng suy tính kinh khủng.
Không nghĩ tới Gia Cát thiếu hiệp lại có trí tuệ như vậy, tất cả đều nắm ở trong bàn tay hắn, thực sự là quá lợi hại.
Nhưng mà Từ Khuyết căn bản liền không nghĩ phức tạp như thế, hắn đánh trận đều dựa vào bốn chữ "Đơn giản thô bạo".
Đồ vật gì có uy lực mãnh liệt, liền một mạch chuyển ra, thuốc nổ cũng chỉ là vì phá giải phòng ngự trận trên tường thành của Bích Thủy Thành mà thôi, căn bản không nghĩ nhiều như thế.
- Thế nào? Vừa rồi thần uy pháo pháp ấn đều học được rồi chứ? Học được rồi thì chính mình tìm vị trí đi, nhớ phải nhắm nòng pháo vào đích, đừng nổ vào người của mình.
Lúc này, Từ Khuyết đã cầm loa phóng thanh, hướng Tuyết Thành quân hô, giục mọi người mau mau vào chỗ.
Lập tức, có mấy người tỏ vẻ hưng phấn nhảy ra ngoài, giơ cao cánh tay lên hô:
- Gia Cát tướng quân, ta đã hiểu!
- Ta cũng học được rồi!
- Để cho ta tới đi!
- Ta cũng tới!
Lập tức, trước chín khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo khác đều đứng đầy người.
Từ Khuyết bên này cũng gọi một tên binh lính lại đây, chưởng khống thần uy pháo trước mặt hắn, sau đó liền cất bước hướng vị trí pháo binh đi đến.
Phương thức bắn pháo hiển nhiên đơn giản hơn thần uy pháo nhiều, chỉ cần dùng tay thao tác, nhét đạn pháo vào, không cần loại đồ vật như pháp ấn.
Thế là, sau khi dạy đám người còn lại cách điều khiển hoả tiễn xong, trên mặt Từ Khuyết rốt cục mang theo ý cười, yên lặng từ tuyến đầu lùi tới phía sau, đồng thời bàn tay khẽ đảo, lấy ra một bộ điều khiển kích nổ thuốc nổ.
Ánh mắt của hắn nhìn thẳng vào Bích Thủy Thành, hơn ba vạn binh mã chết còn lại hơn hai vạn, đang như thủy triều chạy về phía cửa thành.
- Nhanh, nơi này còn ở bên trong tầm bắn của bọn chúng, nếu như một pháo bắn lại đây, chúng ta đều phải chết!
- Người phía trước đi nhanh chút đi!
- Đừng chen, tăng nhanh tốc độ đi vào đi!
...
Tình cảnh nơi cửa thành có chút hỗn loạn, ai cũng sợ đi chậm một bước, Từ Khuyết bên này liền sẽ bắn thần uy pháo lại đây.
Nhưng Từ Khuyết cũng không muốn làm như vậy, nói cho cùng, những người này trước sau đều là binh mã của Thủy Nguyên Quốc, cũng không giống như Băng Giáp quân thuộc về quân đội ngoại lai, vì thế lúc ra tay cũng không thể quá ác, bằng không nếu đều tàn sát hết, đến lúc đó Nữ Đế cũng chỉ còn lại một cái Thủy Nguyên Quốc không có binh mã để dùng.
- Ồ ồ ồ, tiểu tử, làm sao đình chiến rồi?
Lúc này, Husky vốn đang bận rộn lại trở về, tỏ vẻ tò mò hỏi.
- Ngươi lập tức liền biết thôi, nhanh, đem một nhóm thuốc nổ cuối cùng này đi vào đi, nhiệm vụ của ngươi liền quang vinh hoàn thành rồi.
Từ Khuyết cười híp mắt sờ sờ đầu chó của Husky nói.
Husky hiếm thấy không có tính toán, rất là thuận theo cười nói:
- Không thành vấn đề, bao ở trên người bản thần tôn. Đám ngu đần kia cũng không thấy ta, quá yếu.
- Vậy còn không phải là bởi vì mọi người ở đây giúp ngươi hấp dẫn sự chú ý sao? Mau mau đi thôi, đừng nói nhảm nữa! Xe tăng còn đang chờ ngươi đến lái kìa.
- Được!
Husky giống như được hít thuốc lắc, mắt trừng lớn lên, một hơi vác lên đám thuốc nổ bự gấp mấy lần thân thể của nó, như một làn khói hướng về Bích Thủy Thành vọt tới.
Tốc độ kia, nhanh như chớp giật, không ai sánh bằng.
Cùng lúc đó, binh mã bên trong Bích Thủy Thành đã lùi về gần đủ.
Nhưng trên tường thành vẫn còn có cung thủ đang nhìn chằm chằm vào chiến trường, một tên cung thủ có nhãn lực rất tốt, rốt cục phát hiện ra Husky, la lớn:
- Mau nhìn, có con chó chạy vào trong thành chúng ta kìa! Trên người còn cõng lấy một đống đồ vật!
- Thằng mù khốn kiếp, ngươi mù mười tám đời đúng không? Bản thần tôn là sói! Là sói đấy! Ngươi đi xuống cho ta, bản thần tôn đạp chết ngươi!
Husky giận dữ, dừng lại mắng.
Dù sao nó không chỉ là bị phát hiện, còn bị người nói là chó.
Binh sĩ trên tường thành của Bích Thủy Thành lập tức ồ lên.
Lại là một con chó biết nói?
Hơn nữa còn lớn lối như vậy?
- Làm càn, chỉ là một con yêu thú, cũng dám đến Bích Thủy Thành này quấy rối!
- Yêu thú này khẳng định là thiếu niên kia nuôi, vừa rồi ta nhìn thấy bọn họ nói chuyện.
- Quá đê tiện, thủ đoạn thực sự là quá bỉ ổi, nhân tộc cùng yêu thú tộc không đội trời chung, hắn lại làm bạn cùng yêu thú!
- Hừ, lúc nữa sẽ cho bọn chúng đẹp mặt, Lữ thành chủ đã bắt đầu chuẩn bị vận dụng hộ thành trận chân chính, đến lúc đó trong phạm vi trăm dặm, hết thảy đều sẽ bị xoá bỏ!
Binh lính trên tường thành đều hừ lạnh nói.
Husky giận tím mặt, cũng đứng ở chỗ đó rít gào cái liên tục, từng câu thô tục phun ra ngoài.
Từ Khuyết không nhìn nổi, vội cầm lấy loa phóng thanh hô:
- Husky, ngươi đừng phóng túng, mau mau đi vào đi, đám người này cũng sắp xong rồi.
- CMN, đều đã bị phát hiện rồi còn đi vào làm gì nữa?
Husky sợ hết hồn, chết sống cũng không muốn đi về phía trước nữa, chỉ lo sau khi vào thành sẽ bị mấy vạn binh mã quần ẩu.
Từ Khuyết thấy thời gian gần đủ rồi, hơn nữa Husky trước sau cũng chuyển hơn mười tấn thuốc nổ vào thành, bây giờ cũng chỉ kém một chút trên người nó mà thôi.
Hắn thẳng thắn hô:
- Husky, vậy ngươi chớ vào thành, đứng tại chỗ đừng nhúc nhích!
- Làm gì?
Husky bỗng nhiên trừng mắt, tựa hồ ý thức được có gì đó không đúng lắm.
- Không làm gì. Ngươi đừng nhúc nhích là được rồi.
Từ Khuyết nói xong, vừa nhấn vào công tắc của bộ điều điểu khiển thuốc nổ trong tay.
- Không đúng, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bản thần tôn thế nào cảm giác ánh mắt này của ngươi có điểm không đúng?
- Thật không có việc gì, ngươi đừng loạn tưởng.
- Không được, bản thần tôn phải quay về.
- Đừng nhúc nhích.
- Vậy ngươi mau nói là muốn làm gì đi?
- Híc, chờ chút nha! Được rồi, tìm tới công tắc rồi!
- Cái gì?
- Không có cái gì hết, Husky, ngươi có di ngôn gì muốn giao lại không?
Từ Khuyết một tay cầm điều khiển, cười híp mắt nhìn Husky hỏi.
Husky sửng sốt nửa ngày, rốt cục phát hiện một tia bất an kia là đến từ thuốc nổ trên người, lập tức thay đổi sắc mặt, điên cuồng quay đầu lại, muốn bỏ thuốc ra.
- Tiểu tử, cm ngươi! Đừng nổ, nổ chậm một chút...
- Di ngôn này của ngươi thực sự là quá thô tục.
Ngón cái của Từ Khuyết hơi động, đột nhiên đè xuống.
"Ầm!"
Trong khoảnh khắc, một tiếng vang thật lớn, bỗng nhiên từ trên người Husky vang lên.
"Gào!" Husky kêu thảm một tiếng, trực tiếp bị nổ bay, hướng phía tường thành bay đi.
Ngay sau đó, tường thành bên trong Bích Thủy Thành cũng bị nổ tung lên.
Ánh lửa ngút trời, khí tức cuồng bạo bao phủ xung quanh, màn ánh sáng trận pháp trên tường thành trực tiếp bị lực lượng lớn lay động, bắt đầu rạn nứt.
"Ầm ầm ——!"
Thuốc nổ liên tiếp phát nổ, đặc biệt con hàng Husky này còn lười biếng, không đem thuốc nổ phân bố đều ra, đại đa số đều chất đống ở một chỗ, cách cửa thành vô cùng gần.
Một lần nổ này, tạo thành uy lực không thể tưởng tượng.
Toàn bộ đại trận trên tường thành trong nháy mắt tan vỡ, màn ánh sáng trên không trung nổ tan thành một đoàn linh khí, biến mất không còn tăm hơi.
Tiếp đó, mấy vạn binh mã đều bị sức ép hất bay, tất cả đều bị nổ bay lên trời.
- Nổ súng!
Từ Khuyết khí thế bàng bạc, vung tay lên, để 3000 Tuyết Thành quân nã pháo!
"Ầm!"
"Ầm!"
"Ầm!"
Trong nháy mắt, 10 khẩu Thần Uy Sung Năng Pháo cùng pháo binh cùng nhau nã pháo, tòa tường thành bị nhấn chìm ở bên trong oanh kích khủng bố.
Hoả tiễn vừa rơi xuống, tảng lớn tường thành bị sụp đổ, cũng nổ bay càng nhiều binh lính.
Chỗ thần uy pháo bắn đến, không người nào có thể sống sót.
- Được rồi, theo ta xông lên!
Từ Khuyết khẽ nhấc tay, để mọi người thu tay lại, sau đó dưới chân bước ra một mảnh lôi điện, cấp tốc hướng Bích Thủy Thành phóng đi.
"Giết!"
3000 Tuyết Thành quân cũng cùng nhau tiến lên, khí thế bàng bạc.
...
Lữ Văn Tài đang chuẩn bị mở ra cự trận hộ thành của Bích Thủy Thành, nhưng vào lúc này một đạo ánh vàng bắn đến chỗ gã, gã lập tức cảm thấy da đầu tê rần, cấp tốc thối lui về phía sau, trơ mắt nhìn mấy trăm tên binh sĩ bên cạnh bị giết chết.
- Vô sỉ, người đâu, nhanh gửi thư báo, mời Vân La Thành phái binh tới đây trợ giúp!
Gã rống to.
Vèo!
Đột nhiên, một tiếng phá không nhẹ nhàng truyền đến, Lữ Văn Tài lập tức cảm thấy lưng phát lạnh, bỗng nhiên xoay người.
Chỉ thấy hư không nổi lên một từng cơn sóng gợn, một thanh kiếm sắc từ bên trong nhô ra, xẹt qua yết hầu của gã.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất