Chương 436: Nữ Đế Muốn Bán Đấu Giá Đồ Vật?
Đoạn Cửu Đức?
Vừa nghe tên này, Nữ Đế thoáng kinh ngạc, nghi ngờ nói:
- Ông ta không phải sư phụ của ngươi sao? Sao lại hỏi thăm ta về ông ta?
- Sư phụ cái quỷ gì, đó đều là lời đồn, ta vốn không quen biết ông ta. Lúc trước chỉ mượn tên ông ta để doạ người thôi, không nghĩ tới ông ta lại vào Hoàng Lăng Thổ Nguyên Quốc và Mộc Nguyên quốc trộm, hái đi hai cây linh thảo, lại tự xưng là người Tạc Thiên Bang chúng ta, còn nhắn lại rằng muốn ta đi gặp ông ta.
Từ Khuyết càng nói càng tức giận:
- Thực sự không biết xấu hổ, chưa từng gặp kẻ nào vô sỉ như vậy!
Nữ Đế im lặng một hồi, rồi đột nhiên không nhịn được cười, nàng không ngờ rằng lại nghe được những câu "Không biết xấu hổ" và "Vô sỉ" từ trong miệng tên tiểu tử này!.
- Với tính cách Đoạn Cửu Đức, biết ngươi giả mạo là đồ đệ y còn gây phiền toái khắp nơi, khẳng định sẽ trả thù ngươi, thời gian này ngươi không nên chạy loạn, ở lại cung tu luyện cho tốt đi.
Nữ Đế nhẹ giọng nói.
Từ Khuyết cảm thấy không vui, cười lạnh nói:
- Tên kia đã cướp mất hai cây linh thảo của ta, còn dám lớn lối như vậy, nói rõ là muốn gây chuyện, chờ ta lấy được Thái Sơ Thủy Linh Thảo, nhất định phải đi tìm ông ta tính sổ!
Trước đây Từ Khuyết gây chuyện ở Hỏa Nguyên Quốc, rồi hái Thái Sơ Hỏa Linh Thảo, có lẽ Đoạn Cửu Đức đã đoán được mục đích của hắn chính là Thái Sơ Ngũ Linh Thảo, vì thế ông ta mới giành trước một bước, bức bách Từ Khuyết không thể không đi tìm ông ta
Nhưng Từ Khuyết lại không sợ chuyện gì, từ lâu hắn đã quyết định muốn đi tìm Đoạn Cửu Đức đánh một trận.
Nhưng vấn đề là, Đoạn Cửu Đức để lại lời nhắn nói Từ Khuyết đi tìm ông ta, nhưng lại không nói rõ phải tới nơi nào tìm, vì thế Từ Khuyết mới hỏi thăm Nữ Đế, có biết chuyện liên quan đến Đoạn Cửu Đức, để từ đó tìm ra manh mối!
- Lai lịch của ông ta cũng không đơn giản, ta cũng không quá hiểu rõ, ngươi tận lực tránh gặp gỡ ông ta, Thái Sơ Ngũ Linh Thảo tuy rằng hiếm có, nhưng không phải là có một không hai, vì thế ngươi có thể an tâm tu luyện, không cần xoắn xuýt việc này.
Nữ Đế bình tĩnh nói, khuyên can Từ Khuyết không cần đi tìm Đoạn Cửu Đức.
Tuy nàng không quá hiểu Đoạn Cửu Đức, nhưng cũng biết người này không phải là người lương thiện, với thực lực trước mắt của Từ Khuyết, coi như tìm được Đoạn Cửu Đức, có lẽ dù không chết cũng sẽ không có kết quả tử tế.
Nhưng Từ Khuyết rất cứng đầu, lắc đầu nói:
- Ta chẳng thèm quan tâm ông ta là Đoạn Cửu Đức hay là Đoạn Bát Đức, nếu để ta tìm được, tuyệt đối khiến ông ta chết không có chỗ chôn.
Nữ Đế cũng biết tính cách Từ Khuyết chính là cố chấp như vậy, chuyện hắn đã quyết định sẽ không dễ dàng thay đổi, chỉ cười nhạt nói:
- Đến lúc đó ta giúp ngươi.
Từ Khuyết ngẩn ra, chợt nở nụ cười:
- Tốt, chúng ta quyết như thế, nào nào nào, ngoắc ngón tay ước định nào.
Nói rồi không để Nữ Đế kịp phản ứng, Từ Khuyết duỗi ngón tay út ra, móc vào ngón út như ngọc của Nữ Đế, hô lớn:
- Ngoéo ngón tay, 100 năm không thay đổi, lừa người là chó con.
Nữ Đế nghe thế vô cùng sửng sốt, sau đó long mi nhẹ nhàng run một cái, đang muốn mở miệng nói chuyện.
Từ Khuyết đã buông ngón tay của nàng ra, nghiêm túc nói:
- Được rồi, thệ ước đã ký, đây là quy củ quê nhà ta, một nghi thức rất nghiêm túc.
"..." Nữ Đế không nói lời nào, có điều nhìn chằm chằm Từ Khuyết.
Từ Khuyết cũng không nói lời nào, trừng mắt nhìn, nỗ lực tạo ra một vẻ mặt rất chăm chú vô tội.
Nhưng một lát sau, Từ Khuyết bắt đầu chột dạ.
Ngoéo tay gì đó đương nhiên là giả, thực chất chính là để chiếm tiện nghi, có thể sờ sờ ngón tay cũng là không tệ, nhưng Nữ Đế không nói lời nào mà cứ nhìn chằm chằm hắn khiến hắn khó tránh khỏi chột dạ.
- Khặc khặc, ngươi xem lúc này cũng không còn sớm nữa, nếu không chúng ta đi nghỉ sớm thôi, ta cuối giường, ngươi ngủ đầu giường... Quên đi, ta phải trở về viết nhật ký rồi.
Từ Khuyết nói một nửa, thấy vẻ mặt Nữ Đế trở nên quái lạ, nhất thời thầm nói không ổn, nhanh chóng kiếm cớ chạy đi.
Nữ Đế để hắn rời đi, vẫn giữ yên lặng như trước.
Từ Khuyết trở lại chỗ mình ở, vỗ vỗ ngực, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thật không hổ là nữ nhân chỉ trên trời mới có, khí thế chính là không giống nhau, bản bức vương tung hoành tứ hải thế mà lại chột dạ, mất mặt, thật mất mặt.
"Đùng!"
Từ Khuyết trực tiếp tát mình một cái, thực sự quá mất mặt, tất cả kỹ xảo ghẹo em gái đều thất bại, còn bị một ánh mắt của Nữ Đế doạ chạy, chuyện này quả thật quá sỉ nhục.
- Ý? Tiểu tử, ngươi trốn ở chỗ này tự đánh mình làm gì? Nào, chuyện như vậy phải để bản thần tôn đến.
Đột nhiên, tiếng Husky truyền tới.
Từ Khuyết ngẩn ra, quay đầu nhìn lại, Husky đang đào góc tường thành một cái động.
- Mẹ nó, không phải ngươi đã chạy trốn sao? Nói xấu ta còn dám trở về?
Từ Khuyết đang tức giận mà không có chỗ phát tiết, bỗng nhiên vọt tới, một tay đè đầu Husky.
Cái hang này nó mới đào được một nữa, đầu chó bị đè xuống, thân thể lại không thể động đậy, nó bị Từ Khuyết ấn xuống trên đất, căm tức nói:
- Thả ra, tiểu tử ngươi có gan thì thả ta ra, đánh một trận công bằng!
- Chiến em rể ngươi! Nói xấu ta còn dám trở về, rõ ràng là muốn ăn đòn.
Từ Khuyết đập một cái lên trên gáy nó.
Husky gào thét lên, cuối cùng nó không chịu được, mới đẩy chuồng chó, dùng thân thể đập vào vách tường.
"Ầm!"
Vách tường sụp xuống, Husky có thể chạy trốn, nhanh chóng chạy đi, nhưng nó còn không quên quay đầu lại nói lời dọa dẫm:
- Tiên sư nó, tiểu tử ngươi chờ đó!
Từ Khuyết trực tiếp bắt song chỉ, đọc thầm pháp quyết.
"Gào!"
Vòng cổ trên cổ Husky trong nháy mắt thít chặt, nó không chạy được vài bước đã ngã xuống đất gào thét.
Cuối cùng nó bị Từ Khuyết mạnh mẽ thu thập một phen, mới thành thật nói nguyên nhân nó trở về.
- Những thứ trong ngự thiện phòng đều là thứ nhìn được mà không ăn được, bản thần tôn vừa mới ra Hoàng thành đi mấy dặm, đã ăn hết đồ ăn, hoàn toàn ăn không đủ no, để phòng ngừa trên đường chịu đói, nên quay về lấy thêm một chút.
- Ngươi thành thật đợi cho ta, đám đi ngự thiện phòng quấy rối, ta trực tiếp nấu ngươi.
Từ Khuyết cảnh cáo một phen, rồi xoay người trở về phòng.
Husky cũng không dám tranh luận nhiều, nằm nhoài một bên giả bộ ngủ.
...
Ngày thứ hai, Từ Khuyết tỉnh rất sớm, đổi một thân quần áo, chuẩn bị đi vào Hoàng Lăng đào linh thảo.
Nhưng khi hắn vừa muốn mở cửa ra, lại nghe thấy ngoài cửa có mấy cung nữ đang nói chuyện.
- Tại sao Thủy Hoàng điện hạ lại đột nhiên muốn bán đấu giá, những thứ đó đều là đồ bình thường nàng mang theo bên người, chứng tỏ đó đều là đồ mà nàng yêu thích.
- Ài, nghe nói quốc khố Thủy Nguyên Quốc chúng ta bị Băng Ngưng hoàng hậu lấy hết rồi, các nơi đều cần tiền cứu trợ thiên tai, Thủy Hoàng điện hạ hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là ra hạ sách này.
- Kỳ thực chỉ cần Thủy Hoàng điện hạ mở miệng, những phú thương kia và đám Vương gia bên trong Hoàng thành đều sẽ chắp tay dâng lên rất nhiều Linh Thạch cùng ngân lượng, nhưng nàng quá thiện lương, chưa bao giờ lấy đồ của người khác, càng sẽ không mở miệng tìm người hỗ trợ, hết thảy đều dựa vào chính mình.
- Nhưng buổi đấu giá này nhất định sẽ rất thành công, với tiếng tăm của Thủy Hoàng điện hạ, vài món trang sức nàng mang theo bên người, nhất định sẽ có nhiều người sẽ tranh đoạt mua lại.
- Đó là đương nhiên rồi, hơn nữa nghe nói Thủy Hoàng điện hạ còn lấy ra một số pháp quyết cùng pháp khí, nói vậy lần này cần Linh Thạch và ngân lượng, số lượng khẳng định rất lớn.
...
Hai người vừa nói, rồi từ từ đi xa.
Từ Khuyết vô cùng ngạc nhiên.
Quốc khố thiếu hụt? Nữ Đế muốn bán đấu giá đồ vật? Hơn nữa còn là món đồ tùy thân?
Chuyện này... Này mình lại phải làm a.
Những tên đê tiện bên ngoài kia, đừng hòng lấy được bất luận một cái nào.
"Kẹt kẹt!"
Từ Khuyết lập tức đẩy cửa phòng ra, trực tiếp chạy tới trước cửa tẩm cung của Nữ Đế.
"Ầm ầm ầm!"
Hắn vang lên cửa phòng, hô lớn:
- Tiểu cô nương, mở cửa nhanh, ta đến kiểm tra đồng hồ nước... Phi không đúng, ta đến đi cửa sau!