Tôi Là Nhân Vật Phụ Truyện Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 3

Chương 3
Lâm Hách Nam bị nhà trường ghi sổ phạt, nhưng cậu ta hoàn toàn không bận tâm.
Vì cuối cùng cậu ta đã ôm được mỹ nhân về rồi mà.
Còn tôi thì… không hiểu nhưng tôn trọng.
Từ khi bắt đầu yêu đương với Lâm Hách Nam, Tống Dao cũng ngày càng gan dạ hơn.
Dưới sự dẫn dắt của cậu ta, chuyện trốn học tối trở thành cơm bữa.
Kết quả kỳ thi tháng mới nhất đã có, tôi vẫn như mọi khi, vững vàng vị trí nhất lớp, nhì toàn khối.
Lớp trưởng chọc tôi:
“Chị Niệm lại oách nữa rồi, lại hạng nhì khối đấy~”
Tôi hơi vui, không phải vì được khen, mà là lần này khoảng cách điểm giữa tôi và Trần Mặc cuối cùng cũng rút ngắn xuống dưới 10 điểm.
Nhiều người ghét việc phải nỗ lực, ghét sự gian khổ của quá trình cố gắng, ghét sự đơn điệu, lặp đi lặp lại và hiệu quả chậm chạp, ghét việc cố gắng rồi mà kết quả chẳng tương xứng.
Nhưng tôi thì không.
Tôi thích cảm giác trọn vẹn khi toàn tâm toàn ý vì một mục tiêu, và càng thích quá trình chuyển hóa từ lượng thành chất.
Vì tôi biết rõ, tôi đang không ngừng vượt qua chính mình.
Tôi nhìn xuống bảng điểm. Người xếp thứ ba khối bị bỏ xa hẳn so với tôi và Trần Mặc.
Còn Tống Dao... Khoan đã, top 30 không thấy tên cô ấy?
Rõ ràng hồi mới chuyển đến tháng trước, cô ấy còn xếp hạng 12 cơ mà.
Tôi xem lại lần nữa – thật sự không thấy tên.
Cũng đúng thôi. Mỗi ngày đều trốn học đi yêu đương, điểm rớt cũng là bình thường.
Chỉ là tôi không nghĩ cô ấy rớt thê thảm đến vậy.
Thế mà trước đây tôi lại từng nghĩ cô ấy là đối thủ tiềm năng?
Tôi bật cười, thấy buồn cười với chính mình.
Tống Dao bị gọi lên văn phòng nói chuyện, lúc về thì mắt đỏ hoe.
Lâm Hách Nam chạy đến tìm, cô ấy nổi giận, bảo muốn chia tay, nói cậu ta chỉ làm cô ấy học kém thêm.
Lần này Lâm Hách Nam dỗ mãi mà cô ấy không đổi ý.
Tôi có phần thay đổi cách nhìn – khá đấy cô gái, không yêu đương mù quáng chút nào.
Lâm Hách Nam thấy bị phũ, tiu nghỉu quay về chỗ ngồi.
Mấy ngày sau đó, Tống Dao cứ ngồi học nghiêm túc suốt.
Vì thái độ học tập tích cực, cô ấy còn được mấy giáo viên khen ngợi.
Thứ Sáu, tôi và Trần Mặc đại diện trường tham gia thi Toán Olympic.
Sau khi bước ra khỏi phòng thi, tôi cảm xúc hơi phức tạp.
“Bài cuối cậu làm được không?” Tôi không cam tâm hỏi.
Trần Mặc liếc nhìn tôi:
“Ừ, đáp án là XXX.”
Tôi thở dài – thôi rồi, lần này chắc lại về nhì nữa rồi.
Trên đường về, chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện.
Dĩ nhiên, hầu hết là tôi gợi chuyện. Dù sao Trần Mặc cũng “trầm mặc” đúng như tên gọi – im lặng là vàng, Trần Mặc là vàng.
“Tôi dạo này làm mấy quyển đề này này, cậu làm chưa?” – tôi hỏi.
Cậu ấy kể ra vài quyển, mấy cái tôi chưa làm tôi liền âm thầm ghi nhớ trong lòng.
Được! Cố lên lần nữa!
...
Về tới lớp, tôi lại lao vào chế độ “cày đề” điên cuồng, tiện thể ôn lại lỗi sai hôm qua.
Sau tiết tự học thứ hai buổi tối, tôi đi văn phòng lấy bài kiểm tra Vật lý.
Lúc rẽ vào góc hành lang thì bất ngờ bị ai đó túm chặt cổ tay.
Xấp bài trong tay tôi bay tán loạn khắp nơi.
Tôi cau mày theo phản xạ – là Lâm Hách Nam.
Râu ria lởm chởm, mắt đỏ ngầu, vẻ mặt u sầu:
“Tại sao cậu không chịu nhìn tôi một lần nào vậy?”
“Tôi thích cậu!”
Rõ ràng là cậu ta đã uống rượu.
Trong tình huống như thế này, tôi là bên yếu thế hơn. Theo nguyên tắc không đôi co với kẻ say, tôi kiềm chế tính khí:
“Bạn học Lâm Hách Nam, tôi là Tống Niệm Vãn, không phải Tống Dao. Cậu nhận nhầm người rồi.”
“Không nhầm! Tôi sao mà nhầm được!” – Lâm Hách Nam kích động, nói rồi nhào tới định hôn tôi.
“Tôi thật lòng thích cậu, cho tôi một cơ hội được không?!”
Tôi bị ép tới mức không còn đường lùi. Mà sức con trai bẩm sinh đã mạnh hơn con gái, tôi không giãy thoát nổi.
Thấy môi cậu ta sắp chạm xuống, tôi nghiêng mặt đi, dứt khoát nhấc chân đá một cú trúng ngay hạ bộ.
Lâm Hách Nam lập tức buông tay, mặt trắng bệch, ôm người gào rống:
“Aaa! Em trai tôi ơi!!!”
Tôi thong thả thu chân lại, mặt không đổi sắc nói:
“Lâm Hách Nam, mắt mù thì đi chữa đi.”
“Còn không cần chỗ ấy nữa thì tôi giúp cắt giùm.”
Nói rồi tôi lườm xuống chỗ dưới của cậu ta với ánh mắt đầy ghê tởm.
“Cậu là người, không phải súc vật. Làm ơn đừng nổi hứng bậy bạ mọi lúc mọi nơi.”
Nói xong, tôi cúi xuống nhặt đống bài rơi rồi đi thẳng.
Cũng vì thế mà tôi không thấy được ánh mắt đầy tức tối phía sau của Lâm Hách Nam.
Sáng hôm sau, tôi ngạc nhiên phát hiện: Tống Dao và Lâm Hách Nam lại làm lành rồi.
Còn lời thề “chăm học nghiêm túc” của Tống Dao thì không kéo dài nổi vài ngày, cô ấy lại cùng Lâm Hách Nam trốn học tối đi chơi.
Hai người sau lần làm lành này còn quấn lấy nhau hơn trước, chẳng buồn che giấu nữa.
Cả lớp xúi vào thì Tống Dao chỉ ngại ngùng rúc vào lòng Lâm Hách Nam.
Một buổi tối, tôi vừa đi vệ sinh về định quay lại lớp.
Thì bất ngờ bắt gặp hai người đó đang hôn nhau cuồng nhiệt ở góc hành lang.
Tôi theo phản xạ cúi đầu, tính bước nhanh cho qua.
Nhưng khóe mắt lại vô tình thấy ánh nhìn đắc ý của Lâm Hách Nam – như thể đang khoe khoang điều gì đó.
Tôi không hiểu, chỉ khẽ nhíu mày.
Khi đó tôi còn chưa ý thức được sự việc nghiêm trọng đến mức nào.
Hôm sau, vừa vào lớp, tôi lập tức phát hiện: trên bàn mình bị ai đó khắc những dòng chữ như “tiểu tam”, “con đĩ", “đồ mặt dày”...
Sách vở bị lục tung, thậm chí còn bị bôi cả... phân lên – bốc mùi hôi nồng nặc.
Một trong những fan của Tống Dao chỉ tay vào tôi chửi bới:
“Con đĩ này, không ngờ ngoài mặt nhìn ngây thơ mà bên trong lại đi quyến rũ bạn trai người khác!”
“Dao Dao vì mày mà tự tử rồi đó!!”
Tôi nhíu mày:
“Vậy ra mấy trò này là do mày làm?”
Con nhỏ khựng lại một chút, rồi nhanh chóng lấy lại tự tin:
“Đúng thì sao? Tao đang trừ gian diệt ác!”
Tôi gật đầu, quay người đi thẳng đến phòng giáo viên.
Chẳng bao lâu sau, con nhỏ bị gọi vào văn phòng.
Ban đầu nó còn vênh váo khăng khăng mình không sai, nhưng bị giáo viên mắng một hồi thì bắt đầu chột dạ, song vẫn không chịu xin lỗi.
Mãi đến khi giáo viên dọa sẽ ghi vào hồ sơ kỷ luật thì nó mới miễn cưỡng nói xin lỗi.
Tôi gật đầu:
“Lời xin lỗi coi như nhận rồi, nhưng em không chấp nhận.”
“Em muốn cậu ấy bị đuổi học.”
Con nhỏ hét toáng lên, giọng the thé chói tai khiến tôi đau cả màng nhĩ:
“Dựa vào cái gì?! Tao có làm gì đâu!”
Tôi không thèm để ý, quay sang giáo viên:
“Thầy muốn xử lý thế nào ạ?”
“Nếu hôm nay là người khác, hiền hơn em, thì chuyện này rất có thể sẽ thành bạo lực học đường nghiêm trọng.”
Giáo viên gãi mũi, có vẻ muốn cho qua:
“Nhưng mà... đâu có hậu quả gì đâu, em xem…”
"Em không muốn xem. Em chỉ muốn cậu ấy bị đuổi học.” – tôi lạnh lùng, “Trừ cỏ phải nhổ tận gốc. Em không tin là chỉ cần em tha thứ thì cậu ấy sẽ thật lòng hối lỗi.”
Giáo viên thở dài:
“Được rồi, thầy hiểu.”
Con nhỏ đó nhanh chóng bị trường đuổi học.
Những ngày sau đó, Lâm Hách Nam và Tống Dao đều không đến trường.
Hội bạn của họ vốn định “dằn mặt” tôi, nhưng thấy tôi cứng rắn thì đành nhịn.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất