Ngọc Hoàng Cung cảm thấy rất đau đầu với vấn đề y tế của trường học, người duy nhất có thể hiểu biết lĩnh vực này là Viên Sĩ Bình nhưng anh ta đã bị cử đi. Còn những lão già khác thì lại chẳng thấy đâu.
Lần này, người kéo xe cùng đạo trưởng Diêu là một người đàn ông trung niên có một gương mặt khổ sở. Trong lòng anh ta hình như có nỗi khổ không thể kể hết hay sao mà suốt ngày cứ than vãn với tôi và Trường Sinh.
Việc chấp nhận vấn đề nghi lễ cúng bài đơn giản này vốn dĩ không làm cũng không sao, chỉ là nó được chấp nhận vì giao tiếp. Bây giờ những người đã chết không chỉ phải thông báo lên trên mà còn phải xử lý cho xong chứ làm mất lòng người khác càng không tốt.
Nếu không, thái sư thúc cũng sẽ không rời khỏi nơi này để ra sức giúp đỡ. Lúc này đạo trưởng Diêu lại gặp chuyện không may, bây giờ không biết nên làm thế nào đây!
Tôi nghe vậy thì thấy phiền lòng vô cùng, vẫy tay với Trường Sinh, không nói không rằng rồi kéo Trường Sinh lên xe. Gương mặt tên đạo sĩ đó lập tức tỏ ra lo lắng, có năng lực động tác ngay thẳng bắt
tay của tôi và Trường Sinh rồi nói: "Hai vị không thể đi, thái sư nói rằng chuyện ở đây còn phải nhờ hai vị giúp đỡ!"
Nhìn dáng vẻ bồn chồn này của anh ta, không ai có thể liên tưởng đến một Viên Sĩ Bình có dáng vẻ trầm ổn là cùng một người.
Tôi ra hiệu đã hiểu ý của anh ta, bảo anh ta kéo người lên rồi mới nói chuyện tiếp.
Gương mặt của tên đạo sĩ trung niên đó đau khổ khi nhìn chúng tôi bước lên xe. Anh ta nghiến răng nghiến lợi, phất chiếc chổi rồi bước xuống xe với một vẻ mặt bình tĩnh để sắp xếp những việc tiếp theo cho đệ tử mình làm.
Tôi và Trường Sinh ngồi trên xe nghe anh ta sắp xếp từng chuyện một, đối với sự sắp xếp lúc ban đầu của đạo sĩ Diêu cũng có hiểu biết một chút. Đầu tiên anh ta nhắc lại sự việc thêm một lần nữa, sau đó lại nhấn mạnh mọi người không ai được tiến vào phòng thí nghiệm.
Điều này cũng khá giống với phong cách của đạo trưởng Diêu. Lúc nãy thấy cái cảnh anh ta kể khổ với Trường Sinh của tôi, tôi còn tưởng rằng anh ta là một người ngốc nghếch, ai ngờ cũng rất có bản lĩnh.
Sau khi tên đạo sĩ kia sắp xếp xong, anh ta bước lên xe rồi kêu người lái xe quay trở lại Ngọc Hoàng cung. Trước hết sẽ tìm cách để cứu đạo sĩ Diêu và Tĩnh Trần, anh ta đưa mắt nhìn tôi và Trường Sinh.
Khi đang nói đến chuyện chữa trị lại tiếp tục nhìn hai người chúng tôi chằm chằm.
Tiếc rằng hai chúng tôi không thể hiện cái gì, điều này đã làm cho anh ta thất vọng rồi.
Khi chiếc xe vừa chạy ra khỏi cổng chính của phòng thí nghiệm thì tôi làm người dẫn đường cho tài xế, bảo tài xế chạy thẳng đến vịnh Du Thụ.
Hai mắt của tên đạo sĩ kia sáng lên, trên mặt như hiện ra ánh sáng rồi gật đầu thật mạnh, anh ta không ngừng thúc giục tài xế lái xe nhanh hơn.
Nhìn anh ta như vậy thì Trường Sinh cảm thấy buồn cười, anh lắc đầu bất lực với tôi.
Khi về đến nhà, trước hết sắp xếp ổn thỏa cho đạo trưởng Diêu sau đó tôi và Trường Sinh mới nói kế hoạch cho tên đạo sĩ và Tĩnh Trần biết.
Hai chúng tôi không nghĩ ra được biện pháp nào khác, những đồ vật đó không thể tìm thấy cũng không thể nhìn thấy nên chỉ còn biện pháp là dụ nó ra. mồi câu đã có sẵn, chỉ cần nó có hài lòng hay không nữa thôi.
Tĩnh Trần sống chết không chịu làm, cậu ta tận mắt nhìn thấy những người đó chết. Cho dù sống chết là một việc vẫn luôn xảy ra
nhưng không cần phải chết một cách thảm như vậy, cậu ta không thể nào chấp nhận được!
Tên đạo sĩ kia lại ra vẻ muốn khuyên bảo: "Người xuất gia không bận lòng chuyện sống chết, những người vì đạo môn mà phải trả giá sinh mệnh của mình, huống chi bây giờ hai vị đạo sĩ đã ở đây, chẳng lẽ lại để cho cậu xảy ra chuyện gì hay sao!"
Trong lòng tôi nghĩ thầm, thì ra đây là chiêu 'đánh rắn bằng gậy', tôi và Trường Sinh phải lấy tay vỗ ngực cam đoan sẽ không xảy ra chuyện gì mới có thể dỗ dành Tĩnh Trần.
Đầu tiên, Trường Sinh hạ cổ trùng mẹ lên người cậu ta, đây là một thủ đoạn nhỏ. Khi đưa cổ trùng vào cơ thể, chúng ta lúc nào cũng có thể biết được đối phương đang ở đâu, thấy được những gì cậu ta thấy, điều này rất dễ cho chúng ta trốn ở một nơi nào đó quan sát Tĩnh Trần.
Sau đó để chắc chắn rằng Tĩnh Trần sẽ không xảy ra chuyện gì, Trường Sinh sẽ sắp xếp người giấy ở trong bóng tối đặt một quả trứng chim vào túi tiền của Tĩnh Trần và cho người giấy đi theo bảo vệ cậu ta.
Tôi cũng vẽ cho cậu ta một lá bùa xua tan âm khí, và xua tan đi mùi của những người giấy trên người hắn. Làm như vậy thì có thể đảm bảo rằng Tĩnh Trần sẽ có thể giữ được mùi ban đầu và khiến cho những thứ đó có thể rơi xuống 'miệng'.
Xong nhiệm vụ của Tĩnh Trần chính là nhiệm vụ của tôi và Trường Sinh, không biết có thể đối phó với mẫu vật xét nghiệm ở trong phòng kia hay là không.
Trường Sinh rất tinh thông dùng cổ thuật nhưng đối với linh thể thật thì không am hiểu nhiều. Đồng ý là vài năm nay cậu đã tốn không ít thời gian để tìm hiểu, thế mà lại càng không biết gì, đáng giận hơn nữa đó là cậu không biết những thứ này là cái gì.
Không còn cách nào khác, tôi lấy cuốn sách cũ mà sư phụ đã để lại, sau đó lật ra tìm kiếm. Cuối cùng thì tôi cũng tìm ra được một trận pháp mà tôi có lẽ sẽ sử dụng được - trận pháp trói buộc linh hồn!
Tôi lấy ra những lá bùa mà sư phụ đã để lại, lúc này tôi và Trường Sinh mới lên xe của Ngọc Hoàng cung để quay trở lại bệnh viện.
Trước khi xe chạy vào trường học, tôi và Trường Sinh xuống xe trước để bố trí Tĩnh Trần đứng ở bên ngoài trường học chờ.
Vẻ mặt tên đạo trưởng kia rất vui mừng, anh ta cười với chúng tôi sau đó nói với Tĩnh Trần rằng cậu ta có số mệnh rất lớn.
Tôi chán ghét nhất là loại xã giao như thế này, mỉm cười đáp lại anh ta rồi đi đến đứng bên cạnh Trường Sinh.
Lúc này là nghỉ hè nên ở trong trường học chỉ bật một cây đèn đường, bóng cây đen xen vào nhau dưới mặt đường, trong trường
học không có một bóng người, còn có mùi của cây rất nồng. Cảm giác giống như đang đi trên con đường vào cõi chết vậy.
Suốt cả quãng đường, Trường Sinh nắm chặt lấy tay tôi. Sau khi tới được phòng thí nghiệm, chúng tôi ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt trắng bệch ở trên tường, hai chúng tôi hít một ngụm khí lạnh.
Khuôn mặt trắng bệch vốn có ngũ quan tràn đầy sắc khí, hơn nữa khuôn mặt giống như bức tranh vẽ một đứa trẻ nhưng bây giờ nhìn giống như sắp bay ra từ vách tường màu trắng kia.
"Đi thôi." Trường Sinh hít một hơi thật sâu, kéo tay tôi đi hướng khác.
Tôi cảm thấy trái tim mình đập càng lúc càng nhanh, nghĩ đến lúc sáng đi vào phòng thí nghiệm này tôi đã không có một chút căng thẳng nào, bất giác tay tôi đang nắm tay Trường Sinh đổ mồ hôi thật nhiều.
Đi qua hành lang, Trường Sinh quay đầu lại mỉm cười với tôi.
Nụ cười đó ẩn chứa một ý gì đó tôi không hiểu được, tôi đang định mở miệng hỏi cậu cười cái gì thì đột nhiên trong lòng bàn tay nhói đau, có thứ gì đó chui vào tay tôi.
"Anh làm gì vậy?" Tôi vội vàng rút tay ra, trừng mắt hỏi Trường Sinh.
Trường Sinh chỉ cười, nắm lấy tay tôi rồi nhẹ nhàng dùng lưỡi li3m vết thương trên tay tôi một cách nhẹ nhàng. Sau đó, cậu ngẩng đầu, đôi mắt kia sâu như đáy nước, nói: "Cho dù có lấy đi tuổi thọ của tôi, tôi cũng sẽ không làm hại cô."
Nhìn sâu vào mắt Trường Sinh, nhất thời tôi cảm thấy có cái gì đó nghẹn ở cổ họng, tôi chỉ có thể há miệng th ở dốc, ngây ngốc nhìn chính mình trong đôi mắt cậu.
"Đi thôi." Không biết đã qua bao lâu, lâu đến mức tôi nghĩ rằng mình sắp chết thì Trường Sinh lại nắm lấy tay tôi đi lên lầu.
Lá bùa dán trên cửa của phòng mẫu vật chưa động vào, sau khi chúng tôi xé nó ra, chúng tôi lấy ra những vật dụng cần thiết cho trận pháp trói buộc linh hồn rồi tạo ra trận địa tại phòng mẫu vật. Sau đó, tôi rắc nước lá liễu hiển âm và kinh nguyệt của phụ nữ lên, khi làm xong mọi thứ mới rời khỏi tòa nhà thí nghiệm.
Tôi tìm một góc khuất rồi gọi điện thoại cho đạo trưởng Diêu, lão đạo sĩ kia nói rằng không sao nhưng lại không yên tâm giao cho người khác chăm sóc, ông nhất định phải bảo vệ được tính mạng của Tĩnh Trần!
Tôi nghe như vậy thì trợn trắng mắt, ở trong nhà còn giật dây xúi giục người khác, tôi không nghĩ là đạo trưởng Diêu cũng là người như vậy.
Thực ra nếu so sánh thì tôi muốn đạo trưởng Diêu hơn, dù sao ông ấy cũng đã tu đạo trong một khoảng thời gian dài, tâm trí tương đối ổn định hơn. Lỡ như đạo trưởng Diêu gặp chuyện gì không may, chắc có lẽ người của Ngọc Hoàng Cung và Viên Sĩ Bình sẽ không bỏ qua cho tôi!
Một lúc sau, Tĩnh Trần bước tới với một gương mặt không sợ cái chết, cậu nhìn tôi và Trường Sinh đang đứng, đôi môi tái nhợt định nói gì đó. Cậu ta chưa kịp mở miệng nói thì tên đạo trưởng phía sau đã đưa cậu đi rồi. Tôi lấy lá bùa tàng hình ra đưa cho Trường Sinh, chuẩn bị cho mình thêm một cái. Trường Sinh lấy từ trong người ra một tẩu thuốc lá màu trắng xám, châm lửa lên rồi cho khói tỏa ra xung quanh hai chúng tôi.
Nó có mùi hương rất lạ nhưng hình như tôi đã ngửi thấy ở đâu rồi, nên tôi khó hiểu hỏi Trường Sinh xem đó là mùi gì.
Trường Sinh cười và nói mẫu thuốc lá này sẽ khiến cho thứ kia không phát hiện ra mùi của chúng tôi, bảo tôi có thể yên tâm rồi.
Khi nhìn thấy cậu bỏ một thứ bột phấn gì đó vào mẫu thuốc lá, tôi nghĩ ngợi một hồi thì mới nhận ra đó là cái gì.
Năm ấy khi tôi rời Long Hồi về nhà ông bà thì gặp chuyện không may ở vách suối đá, Lão Miêu đã dùng loại bột phấn này để dẫn dụ những con sâu như nước đó đi ra ngoài, ông nói thứ bột phấn này chính là tro cốt đã đốt của người chết!
Nghĩ đến khả năng này, tôi vội vàng bước ra khỏi phạm vi mà mùi của thuốc lá chưa bay đến. Dạ dày và phổi của tôi như muốn ói ra, nghĩ đến lúc nãy tôi còn ngửi vài cái lại thấy ghê tởm, muốn ói quá.
"Sợ cái gì!" Trường Sinh giữ chặt tay tôi, còn cố ý xông cho tôi thêm vài lần.
Trong lòng tôi biết đây là một cách tốt nhưng chân tôi vô thức nhảy sang trái rồi sang phải để tránh ra, thế mà Trường Sinh vẫn cứ bám theo xông cái tẩu thuốc lá đó cho tôi.
"Khụ khụ!" Đang lúc tôi cảm thấy choáng váng đầu óc thì nghe thấy ai đó ho lên hai tiếng.
Tên đạo trưởng lớn tuổi đó nhìn chúng tôi như muốn nói cái gì, sau đó mới đỏ mặt nói: "Hai vị tiểu tiên sinh, Tĩnh Trần đã đi vào rồi, hai vị có đi hay không?"
Tôi nghĩ đến việc mà lúc nãy hai chúng tôi vừa làm, máu lập tức xông lên não, vội vàng gạt tay Trường Sinh ra rồi nói: "Đi chứ, mau đi thôi!"
Nói xong, tôi trừng mắt nhìn Trường Sinh một cái, sau đó dán lá bùa tàng hình lên người, dẫn đầu chạy về tòa nhà thí nghiệm.
Chưa đi được hai bước thì trên tay tôi bỗng cảm thấy ấm áp, tôi không biết vì sao trái tim tôi lại nóng lên. Giống như nếu tiếp theo
sẽ xảy ra chuyện gì đó, đôi tay kia cũng sẽ dễ dàng ứng phó với chuyện đó.
Trái tim tôi đang ấm áp, bước chân của Trường Sinh đang đi bỗng dừng lại, cậu nhìn tôi một cái sau đó kéo tôi chạy lên trên lầu.
Trong lòng tôi biết có lẽ cậu đã nhận ra điều gì đó không tốt đã xảy ra thông qua cổ trùng mẹ, tôi không dám nán lại, chạy theo bước chân Trường SInh lên lầu.
Cách phòng mẫu vật một tầng, chúng tôi nghe thấy âm thanh của một vật nặng rơi xuống đất, Trường Sinh vội vàng niệm câu chú gì đó, cậu buông tay tôi ra, bàn chân bước một lần ba bậc thanh để chạy nhanh tới phòng mẫu vật.
Tôi cũng không dám chạy chậm, chân đi ba bậc thang thì không có khả năng nhưng tôi có thể bước lên hai bậc.
Khi chạy đến phòng mẫu vật, tôi thấy những xác chết vốn đứng yên sau bức màn hoặc ngâm mình trong chất lỏng formalin đang di chuyển. Những thi thể đã vừa lòng nhìn chằm chằm cơ thể mình đang vây quanh người Tĩnh Trần đang lẩm bẩm điều gì đó.
Đến cả Tào sư huynh mà Tĩnh Trần từng nhắc đến cũng đang một tay ôm đầu mình, gương mặt nhìn Tĩnh Trần rồi cười, miệng còn đang chảy máu, miệng anh ta cũng đang nói cái gì đó.
Tôi nhìn thấy như vậy, hai tay nhanh chóng kết ấn. Khi tôi chuẩn bị niệm câu thần chú thì miệng bị một bàn tay bịt kín lại.
"Là tôi." Âm thanh quen thuộc của Trường Sinh truyền đến tai tôi, cậu kéo tôi chậm rãi qua một bên rồi nói: "Trước tiên hãy nhìn đã!"
Tôi thở một hơi thật nhẹ nhõm, bây giờ mới phát hiện âm thanh của vật nặng lúc nãy rơi xuống thì ra là thi thể ngâm mình trong chất lỏng formalin đã đập vỡ bình thủy tinh rồi chạy ra ngoài. Xác chết này còn đập vỡ bình thủy tinh khác để lấy nội tạng của mình đặt vào lại trong cơ thể. Lúc này, thi thể đi đến trước mặt Tĩnh Trần, gã ta nhìn Tĩnh Trần một cách say mê như thể đang nghĩ giết cậu ta bằng cách nào là tốt nhất!