Nguyễn Ngưng chỉ mong Smith nhanh chóng rời đi, may mắn sau nghi thức ký hợp đồng này, cuối cùng Smith có thể về nhà, cả anh ta và Nguyễn Ngưng đều thở phào nhẹ nhõm.
Smith bước xuống khỏi con tàu lớn, đi lên một chiếc thuyền nhỏ.
Nguyễn Ngưng đoán rằng tổ chức Noah ở cách đây không xa.
Quả nhiên nửa tiếng sau, Smith đi một vòng phát hiện không ai theo dõi, bèn đi thẳng về phía nam.
Sau đó, họ đến được con tàu Noah.
Đây là một hạm đội gồm bảy con tàu siêu lớn.
Trong số đó, có hai tàu du lịch hạng sang.
Ở gần hai con tàu trung tâm này còn có năm chiếc tàu chở hàng khổng lồ, theo tiểu thuyết, năm con tàu này mỗi chiếc còn lớn hơn tàu sân bay, phía trên còn có máy bay đậu ở đó.
Đột nhiên nhìn thấy quái vật khổng lồ như vậy, trong lòng Nguyễn Ngưng không khỏi cảm thán.
Nguyễn Ngưng đi theo Smith lên một trong những chiếc du thuyền sang trọng.
Loại thuyền này quả nhiên thoải mái hơn tàu chở hàng rất nhiều, lối vào vô cùng náo nhiệt, trên đường đi ai ai cũng chào hỏi Smith, trên mặt là nụ cười đầy mãn nguyện, đắc ý.
Phụ nữ ai cũng để tóc dài, còn nếu là tóc ngắn thì cũng được chăm chút rất xinh đẹp.
Trên mặt họ không hề có vẻ khổ sở dãi nắng dầm sương.
Đột nhiên trở lại thế giới ca hát nhảy múa thái bình, Nguyễn Ngưng cảm thấy không thể nào thích nghi nổi.
Smith lên tầng cao nhất báo cáo tình hình cho cấp trên, Nguyễn Ngưng đi vào nghe một lát, cảm thấy không liên quan gì với mình nên lập tức đi ra.
Lúc này, chính là thời gian phục vụ bữa trưa.
Trên đĩa thức ăn không chỉ có bánh mì, bít tết, mì ống mà còn có gà nướng, rau, sốt cà chua và cà chua tươi, thậm chí cả cơm và dưa chua.
Tuy nhiên vẫn không có trái cây tươi, chủ yếu là trái cây đóng hộp.
Rất nhanh, Nguyễn Ngưng còn phát hiện có cả bánh rán và bánh kem.
Cô tiếp tục đi về phía boong tàu.
Con tàu Noah hiện đang ở Nam bán cầu, nhiệt độ không quá thấp nên vẫn có người phơi nắng trên boong tàu, hoặc là ngồi câu cá.
Để người trần thoa kem chống nắng, cứ như đang đi nghỉ dưỡng.
Nguyễn Ngưng nhớ rõ trong tiểu thuyết có miêu tả, người giàu nhất thế giới cũng ở trên thuyền, cô muốn thử vận may của mình xem có tìm ra người đó không, nhưng đáng tiếc người giàu nhất lại không xuất hiện.
Cũng không biết là có ở trên con tàu khác hay không.
Nguyễn Ngưng đang chuẩn bị đi nơi khác tìm kiếm, lúc này hệ thống nhắc nhở: “Ký chủ, ngài chỉ còn lại bốn thiết bị tàng hình mà thôi, hãy sử dụng tiết kiệm.”
Đương nhiên Nguyễn Ngưng biết, nhưng vì những người trên chiếc thuyền này cũng đã ở cùng nhau hai năm, lại không có người từ bên ngoài vào, cô cải trang thành bất kì ai cũng sẽ không thích hợp.
Hơn nữa cộng thêm tiếng Anh giọng Trung của cô, mở miệng ra chẳng khác nào giấu đầu lòi đuôi.
Nguyễn Ngưng tiếp tục đi vào trong khoang thuyền, lúc này cô bắt gặp một người châu Á hơn hai mươi tuổi.
Trên tay anh ta bưng khay ăn với mấy ly sâm banh, rõ ràng là muốn đưa lên boong tàu.
Nguyễn Ngưng đi theo phía sau anh ta, nhìn thấy người đàn ông cung kính đưa ly rượu đến bên cạnh người giàu có, sau đó có một người phụ nữ da trắng nói chuyện với anh ta, nhưng anh ta lại tỏ vẻ nghe không hiểu.
Người phụ nữ kia xua tay, để cho anh ta rời đi.
Người đàn ông nhanh chóng chạy vào trong khoang thuyền, Nguyễn Ngưng đi theo phía sau anh, đến “nhà kho” của nhân viên phục vụ bên dưới.
Nơi này có khoảng tầm năm mươi người chen chúc nhau, hầu hết đều là ngủ dưới sàn, có nam có nữ, thuộc nhiều chủng tộc khác nhau, trong đó có mấy người còn khá nhỏ tuổi.
Người đàn ông này còn có một người bạn châu Á, thấy anh ta trở về, người bạn vội hỏi: “Triệu Lộ, bên trên không ai làm khó cậu chứ?”
Triệu Lộ lắc đầu.
“Không phải cậu đang trực sao, sao lại về rồi?” Người bạn lại hỏi.
Triệu Lộ nhìn bốn phía, lặng lẽ lấy từ trong túi ra một miếng bánh mì nhỏ bẻ làm hai nửa, nhét một nửa vào tay người bạn.