Tôi Và Học Thần Lạnh Lùng Là Oan Gia Đối Đầu

Chương 3

Chương 3
Kế đầu không thành, tôi liền chuẩn bị kế tiếp.
Tôi nhờ một người bạn ngoài trường mua giúp một hộp... ba con sói.
Sau đó sai Lâm Mịch Tuyết lén nhét vào cặp của Chu Gia Dạng.
Chu Gia Dạng là học sinh nội trú, với kiểu người như cậu ta thì chắc chắn về nhà là kiểu con trai được người khác phục vụ tận răng.
Nếu bố mẹ cậu ta mà thấy trong cặp có mấy món "vớ vẩn" này, lại còn là thời điểm nước rút thi đại học, chắc chắn cậu ta sẽ bị mắng cho một trận nên thân.
Tôi đã sẵn sàng để chờ xem cảnh Chu Gia Dạng bị đánh đến bầm dập mà đi học.
Thế nhưng mấy ngày trôi qua, trời vẫn trong gió vẫn mát, không chút gợn sóng.
Tôi thấy lạ, lại tìm Lâm Mịch Tuyết:
"Cậu thật sự đã nhét vào chưa?"
Lâm Mịch Tuyết ấp úng, tôi lập tức có dự cảm chẳng lành.
"Cậu chưa bỏ à?"
"Bỏ rồi mà!"
Cô ta nhăn nhó:
"Tớ nhớ rõ là mình đã nhét vào rồi. Nhưng không hiểu sao về đến nhà, cái hộp đó lại nằm trong cặp của tớ… còn bị anh tớ nhìn thấy nữa…"
Nói đến đây, giọng cô ta nhỏ dần, ánh mắt như đang nghĩ tới chuyện gì đó rất... bất ổn.
Tôi rất hiếm khi nghe Lâm Mịch Tuyết nhắc đến anh trai cô ấy.
Chỉ nhớ cô ta theo mẹ tái hôn, vậy nên "anh" mà cô ta nói chắc là con riêng của dượng.
Nghe đâu cũng học trường tôi, nhưng là bên ban tự nhiên.
Về sau tôi mới biết, người tố cáo vụ "hẹn hò" của Chu Gia Dạng và Lâm Mịch Tuyết… chính là anh trai cô ta.
"Này, cậu ghét Chu Gia Dạng đến vậy cơ à? Cậu ta từng chọc gì cậu sao?"
Lâm Mịch Tuyết bỗng dưng hỏi ngược lại khiến tôi nghẹn họng.
Thấy tôi không đáp, cô ta mạnh dạn suy đoán:
"Cậu chẳng phải là thích cậu ta đấy chứ? Nên mới cố tình phá phách đủ kiểu, chỉ để cậu ta chú ý đến cậu, nhớ cậu, nhìn cậu?"
Suy đoán đó khiến tôi phát tởm.
"Cậu nghĩ nhiều rồi. Tớ đơn giản là nhìn cậu ta không vừa mắt thôi."
"Nhìn không vừa mắt một cách vô cớ, thì chẳng phải là một dạng thích sao?"
"…Cậu mà còn nói nữa, tớ cắt luôn tiền đấy."
"Rồi rồi, tớ sai rồi."
Lâm Mịch Tuyết quá là không đáng tin, tôi quyết định đích thân ra tay.
Tôi viện cớ đi tìm Chu Gia Dạng đòi lại cây bút, nhân lúc không ai chú ý, lén ném hộp BCS xuống bên cạnh bàn của cậu ta.
Sau đó tôi lớn tiếng gọi:
"Chu Gia Dạng, cậu làm rơi đồ này này."
Tôi nhanh tay nhặt nó lên trước cậu ta.
"Ơ, cái gì đây? Kẹo cao su à?"
Cả đám người lập tức quay lại nhìn.
Có vài đứa hiểu chuyện, vừa nhìn thấy món đó liền biến sắc, ánh mắt nhìn Chu Gia Dạng đầy kinh ngạc và không thể tin nổi.
Ánh mắt thản nhiên của Chu Gia Dạng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi mím môi, cười lạnh không tiếng động, ánh mắt đầy thách thức.
Không ngờ, sau khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, cậu ta thản nhiên nhận lại món đồ từ tay tôi.
"Cậu tò mò thật đấy à?"
Cậu ta ghé sát tai tôi, giọng nói trầm thấp mơn trớn:
"Tò mò thì sao không thử xem?"
"..."
"Cậu biết không? Tôi rất có kinh nghiệm đó. Có muốn thử không? Đảm bảo trong một đêm cậu sẽ dùng hết cả hộp."
Hiểu ra ngụ ý trong lời cậu ta, tai tôi lập tức đỏ rực như sắp bốc cháy.
Tôi chưa từng thấy Chu Gia Dạng như thế.
Cũng chưa từng nghe lời nào trắng trợn đến thế.
Tôi hoảng loạn đẩy cậu ta ra, gần như bỏ chạy không dám quay đầu lại.
Nghe nói sau đó Chu Gia Dạng lại bị gọi lên văn phòng "uống trà".
Nhưng lần này rất nhanh đã trở ra.
Chắc là do sắp thi đại học, thầy cô cũng không muốn ảnh hưởng đến cậu ta nên không trách phạt gì thêm.
Mà tôi… cũng bởi vì kỳ thi quan trọng đang đến gần, càng bởi vì ánh mắt sâu thẳm và sắc bén của Chu Gia Dạng khi nói câu đó…
Từ hôm đó về sau, tôi không còn dám chọc cậu ta nữa.
Chỉ biết ngoan ngoãn chuẩn bị cho kỳ thi đại học một cách im hơi lặng tiếng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất