Tôi Và Học Thần Lạnh Lùng Là Oan Gia Đối Đầu

Chương 4

Chương 4
Thời gian trôi vèo vèo, chẳng mấy chốc kỳ thi đại học cũng kết thúc.
Trường đặc cách rộng lượng, cho phép học sinh tối hôm đó không cần về nhà ngay mà được tổ chức tiệc tốt nghiệp theo lớp.
Trong bầu không khí vừa tiếc nuối vừa cuồng nhiệt ấy, tôi bị Chu Gia Dạng kéo tới một tòa nhà dạy học cũ sắp bị đập bỏ để xây lại.
“Cậu làm gì vậy! Tôi gọi người bây giờ đấy!”
Không gian tối đen như mực, bốn phía trống trải im lìm.
Chỉ một tiếng động nhỏ cũng vang vọng, rợn người vô cùng.
Nhưng cậu con trai trước mặt lại còn đáng sợ hơn gấp bội.
Cậu ta đứng rất gần, cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt như đang nắm chắc phần thắng:
“Thi xong rồi, chắc là lúc tính sổ rồi chứ?”
Tôi chột dạ siết chặt tay.
Quả nhiên thời gian qua cậu ta im hơi lặng tiếng là để âm thầm chuẩn bị phản công.
“Thấy vui không?”
“…Gì cơ?”
“Cho người dụ dỗ tôi, còn dám chơi trò nhét mấy món đồ đó để hại tôi. Nhiều trò phết đấy, Nguyễn An Nhiên.”
“Ai… ai cho người dụ dỗ cậu chứ…”
Cậu ta đột nhiên tiến sát lại, đôi mắt đen láy ánh lên tia sáng kỳ lạ trong bóng tối:
“Còn trò vui hơn nữa, có muốn thử không?”
Nghe đến chữ “thử”, không hiểu sao tôi lại bất giác nhớ tới lời cậu ta nói hôm đó trong lớp học…
Mặt “bừng” một cái đỏ như gấc.
Tôi lập tức đẩy cậu ta ra, cố gắng dựng lên chút khí thế phản kháng:
“Nhảm nhí! Muốn chơi thì tự chơi đi!”
“Một mình chơi thì đâu có vui.”
Cậu ta dồn tôi vào tường, nâng cằm tôi lên, ánh mắt găm chặt:
“Đã cất công cho người dụ dỗ tôi, sao không tự mình chơi luôn? Chơi hạng nhất khối, không thú vị hơn sao?”
Tôi bỗng thấy nghẹt thở, như thiếu dưỡng khí.
Cố gắng giữ bình tĩnh:
“Cái… gì cơ?”
Cậu ta bật cười khẽ một tiếng.
Giây tiếp theo, cúi đầu.
Tôi còn chưa kịp định thần thì gương mặt điển trai ấy đã áp sát, rồi một thứ ấm áp mềm mại chạm nhẹ lên môi.
Tôi sững người, đầu óc như tê liệt.
Hình như… là hôn?
Tôi đưa tay đẩy cậu ta ra, nhưng hôm nay cậu ta mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
“Cậu không phải rất muốn có danh hiệu hạng nhất khối à?”
Một tay cậu ta giữ chặt tay tôi, tay kia ôm lấy eo, nhấc bổng tôi đặt lên bục giảng phủ đầy bụi.
Sau đó… lại hôn tiếp.
Môi chạm môi, lướt nhẹ rồi dần dần mãnh liệt hơn, như đang khiêu khích, như đang chiếm giữ.
Hơi thở quấn quýt, bên tai vang lên tiếng cười nhẹ đầy nguy hiểm:
“Hạng nhất khối, giờ là của cậu rồi đấy.”
Bên ngoài ánh đèn mờ nhạt rọi vào lớp học cũ nát, từ xa còn vẳng lại tiếng reo hò náo nhiệt của các bạn cùng lớp.
Sự cấm kỵ và liều lĩnh khiến cảm giác trở nên mãnh liệt gấp bội.
Tôi suýt nữa bị cậu ta kéo vào trạng thái mơ hồ ấy.
Trong đầu bất chợt hiện lên lời Lâm Mịch Tuyết từng nói:
“Cậu ghét Chu Gia Dạng đến vậy… chẳng lẽ vì thích cậu ta? Muốn được cậu ta nhìn thấy, nhớ đến, để trong mắt?”
“Ghét vô cớ… không phải cũng là một kiểu thích sao?”

Hơi nóng luồn vào bên trong áo, tôi giật mình tỉnh táo lại, chặn tay cậu ta lại.
Cậu ta bật cười, giọng khàn khàn:
“Sợ à? Kẹo cao su tôi còn chưa cho cậu nếm thử đâu.”
“Đồ biến thái!”
Tôi tát mạnh một cái lên mặt cậu ta.
Cậu ta không những không giận, mà còn như vui hơn:
“Sướng không? Có muốn tát bên còn lại không?”
Đã mời mọc nhiệt tình như vậy, tôi cũng không khách sáo.
“Chát——!”
Khi tôi quay về lớp dự tiệc tốt nghiệp, ai nấy đều sững sờ nhìn gương mặt Chu Gia Dạng.
“Cậu ấy bị gì thế?”
Cậu ta điềm nhiên đáp:
“Không sao. Làm bài không tốt, tự xử.”
“Đánh vậy chắc tệ lắm nhỉ?”
Mọi người tặc lưỡi cảm thán, tưởng cậu ta thật sự thi kém.
Mãi cho đến khi biết Chu Gia Dạng chỉ kém thủ khoa văn toàn tỉnh 0.5 điểm, đậu thẳng vào B Đại — lúc ấy mới thấy phục, mới nhận ra, học bá nói "làm bài không tốt" là nghĩa đen, không phải than vãn.
Tôi: ...

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất