Tổng Tài Cấm Dục Thầm Yêu Tôi

Chương 2

Chương 2
Tôi cứ tưởng Giang Dự sớm muộn cũng sẽ tìm đường rút lui, rồi nói lời tạm biệt với tôi.
Nhưng rõ ràng là...
Tôi nhìn người đàn ông đang nằm cạnh mình – cái tên “chó nam nhân” ấy.
Anh ta càng ngày càng được voi đòi tiên.
Tôi ngồi dậy định đi làm thì bị anh kéo ngược trở lại giường.
“Xin nghỉ một hôm đi.”
“Nghỉ á?”
Tiền lương chuyên cần của tôi vốn đã ít ỏi, tôi nỡ nghỉ được sao? Giang Dự cọ cằm vào đỉnh đầu tôi, giọng ỉ ôi:
“Anh đi công tác lâu thế, em không nhớ anh à?”
Nhớ chứ?
Cũng nhớ đấy.
Nhất là... kỹ thuật của anh khá đỉnh~
Nhưng tôi vẫn ngoan cố ngồi dậy.
“Xin lỗi Giang tổng, em phải đi kiếm tiền.”
Dù chỉ là vài đồng lẻ, chẳng đáng để anh bận tâm.
Dù rằng, anh chưa bao giờ để tôi thiếu thốn điều gì.
Tuy nói là “yêu đương bí mật”, nhưng Giang Dự luôn đối xử với tôi rất tốt – từ vật chất đến thể xác – chưa từng qua loa.
Nếu anh không phải là tổng giám đốc tập đoàn, tôi còn tưởng anh thật lòng yêu tôi.
Nhưng chúng tôi bắt đầu với nhau chỉ là ngoài ý muốn.
Nghĩ đến đây, tôi chợt tỉnh táo lại.
Tôi cần tiền lương.
Lương là giá trị xã hội của tôi – không phải giá trị đối với Giang Dự.
Lỡ mai này chia tay, tôi vẫn phải sống bằng lương.
Giang Dự tuy không vui, nhưng cũng không ép buộc.
Anh trở mình ngồi dậy, rửa mặt thay đồ gọn gàng.
Tôi nhìn anh đeo đồng hồ, có hơi ngẩn ngơ.
Đẹp trai thật sự.
Phải làm sao mới giữ được anh mãi mãi đây?
Nghĩ vậy hơi viển vông, nhưng cũng là điều thường tình.
Vừa đẹp trai, vừa đối xử tốt với tôi, lại giàu, còn không trăng hoa.
Không yêu chắc là có bệnh.
Hơn nữa, tôi nghĩ anh vẫn có chút tình cảm với tôi.
Dù sao thì cũng ngủ với nhau cả năm rồi, lâu ngày sinh tình là chuyện bình thường mà.
Huống chi, anh lúc nào cũng như cậu trai mười bảy mười tám, dính người hỏi mấy câu quen thuộc:
“Nhớ anh không?”
“Yêu anh không?”
“Còn muốn nữa không?”
Vừa đến công ty, mấy đồng nghiệp thân thiết đã xúm lại.
Ai nấy đều cười tủm tỉm:
“Miễu Miễu à, hôm nay Giang tổng về công ty rồi đó~”
Tôi vẫn làm việc không ngừng tay: “Rồi sao?”
Cả đám cười khúc khích:
“Cậu đoán xem, anh ấy sẽ tăng lương cho cậu bao nhiêu?”
Tôi có thể nói... tôi đã “trả giá bằng cái miệng” rồi không?
Tôi bĩu môi:
“Không đuổi việc tớ là may lắm rồi đó.”
“Cầu cho tớ gặp may đi~”
Buổi họp sáng.
Sếp đang chiếu slide thuyết trình, cả phòng đều chăm chú nhìn màn hình.
Lúc này, điện thoại tôi hiện liên tục vài tin nhắn WeChat.
Từ lúc ở bên Giang Dự đến nay, trừ lúc "nóng người", anh luôn rất kiềm chế, rất lịch sự.
Tôi yên tâm mở ra xem...
Sau đó thì... tôi “chết đứng”.
Chuyển khoản sáu con số.
Tôi gõ một dấu hỏi: “?”
Giang Dự: “Lương.”
Tôi: “Anh định sa thải em à?”
Tiền bồi thường này hơi nhiều quá rồi đó? Đừng nói là N+1, N+N cũng không đến mức này đâu...
Tôi len lén liếc nhìn anh.
Anh ngồi ghế chủ trì họp, mặt nghiêm túc đến mức sếp thuyết trình cũng toát mồ hôi.
Ấy thế mà vẫn rảnh tay nhắn tin cho tôi.
Giang Dự: “Thưởng khích lệ vì suýt ngoại tình.”
Tôi: “…”
Một câu lỡ miệng, suýt mất mạng đêm qua.
Cái “thưởng” này tôi không dám nhận, thật sự không dám.
Tôi: “Chỉ là đùa thôi mà /vẻ ngoan ngoãn.jpg”
“Chồng vừa đẹp trai vừa giàu vừa có body ngon, em yêu muốn chết luôn á /hun hun.jpg”
Ngay sau đó, tôi nhìn thấy khuôn mặt băng giá của Giang Dự... dường như khẽ nở nụ cười.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất