Tổng Tài Cấm Dục Thầm Yêu Tôi

Chương 1

Chương 1
Tôi lỡ miệng than lương thấp.
“Với cái mức lương này, đừng nói ra nước ngoài, đến cặp bồ còn không đủ phí~”
Kết quả, đang vừa làm vừa tám chuyện, tôi lỡ tay gửi nhầm vào group chung của cả công ty.
May mà rút lại kịp, chắc cũng không ai thấy...
Tôi tưởng chuyện kết thúc ở đó, ai ngờ nửa đêm hôm ấy, đại boss đang công tác tận bên kia bán cầu bỗng dưng xuất hiện ở nhà tôi.
Giang Dự siết eo tôi, khẽ nghiêng người, giọng lười biếng mà đầy uy hiếp:
“Anh mới đi công tác có một tuần, em đã muốn cặp bồ?”
“Nếu anh về muộn thêm chút nữa, chẳng phải nhà cũng bay màu luôn rồi à? Hửm?”
Anh ấy cao 1m86, ép tôi vào tường trong phòng tắm như một ngọn núi đổ ập xuống, không cách nào trốn thoát.
Ờ thì... tôi cũng chẳng muốn trốn.
Giang Dự vừa tắm xong, quanh eo chỉ quấn mỗi khăn tắm, tóc còn ướt, từng giọt nước nhỏ xuống bụng anh – nơi có cơ bụng tám múi rõ ràng – rồi chảy theo chiếc khăn biến mất vào nơi sâu thẳm nào đó...
Tôi cũng muốn...
Tôi cảm giác trong lồng ngực mình như có một con mèo con đang chơi bóng, không hề cảm thấy bị đe dọa, trái lại giống như đang bị câu dẫn thì đúng hơn.
Tôi nuốt nước bọt, mặc kệ anh ấy có đang giận hay không, kiễng chân lên, vòng tay qua cổ anh ấy, hôn thành thạo.
“Ý em là muốn xuất ngoại, không phải ngoại tình.”
Tôi hôn từ môi anh xuống đến yết hầu, động tác càng lúc càng to gan:
“Em nhớ anh phát điên, muốn bay sang gặp anh.”
“Nhưng tiền lương ít quá... không đủ...”
Hơi thở ấm nóng của tôi làm Giang Dự gần như bốc hỏa, anh cắn vào xương quai xanh tôi, tay vốn ôm eo cũng trượt xuống chỗ khác:
“Sau này anh đi đâu cũng đưa em theo.”
Nụ hôn của anh nóng rực, từ ngực tôi lướt lên cổ, vừa hôn vừa cắn, như thể muốn nuốt tôi vào bụng.
Khoan đã!
Không phải trọng điểm là tăng lương cho tôi sao?!
Tức quá, tôi cắn lại cổ anh mấy cái.
Giang Dự rất đẹp trai.
Là kiểu đẹp vừa có khí chất vừa có nội hàm.
Được ngủ với anh ấy... tôi phải thừa nhận, tôi lời to rồi.
Đại boss tập đoàn, gương mặt cấm dục tiêu chuẩn, hỏi ai không mê? Tôi cũng mê.
Nhưng đó chỉ là trong mơ. Ngoài đời thật, tôi còn chẳng chạm được đến gấu quần của anh ấy.
Một năm trước, trong buổi tiệc cuối năm, anh – người luôn không đụng đến giọt rượu – lần đầu uống hơi nhiều.
Mà tôi lại xui xẻo bị chỉ tên đưa anh về nhà.
Tôi run run lái xe đưa anh về đến tận phòng ngủ.
Giang Dự rất ngoan, dù tôi lỡ tay trượt ngã kéo anh ngã đè lên giường, anh cũng không nổi giận.
Nhưng cú ngã đó làm áo sơ mi anh bung ra, để lộ cơ ngực đầy đặn và cơ bụng rắn chắc – không một chút che chắn.
Tôi thú nhận, tôi là sinh vật sống bằng thị giác.
Thân hình hình tam giác ngược thế kia, đúng gu tôi luôn.
Chưa kể đến mỗi lần họp, dáng vẻ nghiêm túc của anh cũng khiến tôi xao lòng.
Thế là dù hơi hoảng, tôi vẫn không nhịn được đưa tay sờ một cái… rồi lại một cái.
Anh như chú cún con ngoan ngoãn dụi dụi vào cổ tôi, khiến tôi bật cười.
Không ngờ một nụ cười lại khiến anh lập tức không hài lòng, ngẩng đầu lên.
Chân mày anh nhíu lại, đôi mắt sâu hun hút nhìn tôi chằm chằm.
Tôi tưởng anh tỉnh rồi.
Khoảnh khắc đó, tôi nín thở.
“Giang tổng, anh say rồi…”
Anh nheo mắt, lẩm bẩm: “Tôi không say.”
Anh nhìn tôi rất nghiêm túc, rồi trầm giọng hỏi:
“Huỳnh Miễu Miễu, em có muốn hôn tôi không?”
Mỹ sắc trước mặt, tôi tắt não: “Muốn…”
Ai mà không muốn thử hôn một tổng tài cấm dục chứ?
Chưa kịp hoàn hồn, tôi đã bị anh ấy chặn môi hôn xuống.
Anh như ma cà rồng, còn tôi là túi máu của anh.
Mà… cũng có thể đổi vai.
Sau khi hôn xong, tôi tưởng đêm nay xong đời rồi, sẵn sàng hiến thân luôn.
Ai ngờ anh ôm tôi chặt cứng, nghiêng đầu một cái... ngủ ngon lành.
Tôi bị anh ôm chặt, không nhúc nhích được, đành ngủ theo.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Giang Dự mặt lạnh như tiền:
“Chúng ta cứ ở bên nhau trước, khi thích hợp sẽ bàn đến chuyện cưới xin.”
Tôi tưởng anh hiểu nhầm, vội vàng giải thích:
“Không đâu Giang tổng, thật ra tối qua chẳng có gì xảy ra hết!”
Anh nhìn tôi, biểu cảm khó tả:
“Nhưng môi em sưng cả lên rồi…”
Tôi đơ người, định nói thêm thì anh cắt ngang:
“Tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
“Không phải vậy mà…”
Tôi không tin có bánh từ trên trời rơi xuống, vẫn cố giải thích.
Nhưng anh bắt đầu mất kiên nhẫn:
“Huỳnh Miễu Miễu, tôi không phải loại đàn ông chơi chán rồi bỏ.”
Tôi há miệng định nói, rồi lại ngậm lại, cắn răng không lên tiếng.
Sợ anh nghĩ tôi là loại phụ nữ chỉ ham tiền.
Khi ấy tôi nghĩ, chắc anh chỉ đang muốn trấn an tôi trước, sau đó sẽ tìm cách rút lui êm đẹp.
Dù gì cũng là người có danh tiếng, không muốn bị nói là vô trách nhiệm.
Thế là tôi yếu ớt đưa ra yêu cầu:
“Vậy... mình yêu nhau bí mật được không?”
Tôi không muốn sau này chia tay còn bị đuổi cổ khỏi công ty, lại thành chủ đề bàn tán.
Giang Dự nghe xong còn giận hơn, chỉ lạnh lùng bỏ lại một câu:
“Tùy em.”
Và thế là, mối quan hệ “bí mật yêu đương” của chúng tôi... bắt đầu từ đó.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất