Tổng Tài Cấm Dục Thầm Yêu Tôi

Chương 3

Chương 3
Buổi họp sáng kết thúc, anh Linh gọi tôi vào văn phòng:
“Giang tổng bảo em nhận tiền rồi thì tối nay nhớ mời cả phòng đi ăn.”
Sau đó anh ngơ ngác hỏi: “Mà là… tiền gì vậy em?”
...
Tôi đổ mồ hôi hột, nặn ra một nụ cười nghề nghiệp:
“Tiền thưởng vất vả ạ.”
“Giang tổng nói dự án vừa rồi phòng mình làm tốt, nên anh ấy tự bỏ tiền túi mời mọi người ăn mừng.”
Tôi vừa định quay đi thì anh Linh lại gọi với theo:
“Chiều có nhân viên mới, nhớ rủ đi cùng nhé...”
Nhân viên mới là một cô gái trẻ trung, hoạt bát, tên là Lâm Ân.
Vừa vào làm đã cười tươi chào mọi người rất niềm nở.
Cô ấy đến đúng lúc mọi người trong phòng đang tám chuyện sôi nổi – về “dấu hôn” trên cổ Giang Dự sáng nay, ai mà gan to bằng trời dám ‘xơi’ cả tổng tài cao lãnh cấm dục thế kia?
Tôi nổi hết da gà, định lên tiếng ngăn lại thì Lâm Ân đã cất giọng trước:
“Các anh chị đừng trêu Giang tổng nữa mà...”
Nghe thì có vẻ bình thường, nhưng thật ra… không bình thường tí nào.
Bình thường nhân viên mới muốn hòa nhập thì phải hóng hớt theo cho vui, đằng này cô ta lại xấu hổ ngăn cản.
Dáng vẻ e thẹn ấy lập tức khiến cả phòng nghi ngờ.
“Mới vô làm sao biết Giang tổng vậy ta?”
Anh Hòa – chuyên gia hóng hớt – mắt sáng rỡ: “Cô... thân với Giang tổng lắm à?”
Lâm Ân mặt đỏ bừng, cúi đầu: “Đừng hỏi nữa mà...”
Ai đó hú lên một tiếng “Ô~”, rồi cả phòng ngầm hiểu.
Chỉ có tôi đơ người.
Nhìn nét mặt cô ta mà tôi hoang mang.
Chẳng lẽ... đêm qua Giang Dự lén ra ngoài, bị cô ta “gặm” vài dấu?!
Không thể nào!
Tối qua vì quá tức giận, Giang Dự lôi tôi “vận động” cả đêm không nghỉ.
Anh ta có phân thân chắc?
Tối đó chúng tôi chọn một nhà hàng Nhật gần công ty. Vừa chuẩn bị kéo nhau đi thì Giang Dự đột nhiên xuất hiện tại phòng tôi.
Anh Linh bất ngờ, vì tổng tài không bao giờ đến chỗ nhân viên nếu không có chuyện gì lớn:
“Giang tổng, có việc gì quan trọng ạ?”
Giang Dự vỗ vai anh Linh, cười nhàn nhạt:
“Là Huỳnh Miễu Miễu mời tôi đi ăn cùng mọi người.”
Tôi mời?
Tôi sao chẳng nhớ gì?
Nhưng trước mặt cả phòng, tôi không thể làm mất mặt sếp.
Đành cười “ha ha”: “Đúng rồi đúng rồi... đi thôi ạ.”
Nhà hàng có kiểu bàn dài theo chiều ngang.
Giang Dự đương nhiên được mời ngồi ghế chính giữa.
Bên phải anh là anh Linh, còn bên trái...
Mọi người đã ổn định chỗ ngồi, chỉ còn lại tôi và Lâm Ân.
Lâm Ân quay sang cười với tôi:
“Chị Miễu Miễu, em xin phép ngồi đây nhé~”
Nói rồi cô ta ngồi phắt vào chỗ bên trái Giang Dự, cười hớn hở như rất thân quen:
“Giang tổng không thấy phiền nếu em ngồi đây chứ?”
Giang Dự chỉ khẽ lắc đầu, không đáp lời.
Cả đám nhìn nhau trao đổi ánh mắt ngầm. Anh Hòa thì ghé sát tôi thì thầm:
“Chắc cô này là người trồng dâu vườn nhà tổng rồi đấy.”
Trồng dâu?
Tôi ngơ ngác chưa hiểu.
Anh Hòa thấy tôi khó hiểu, thì thì thầm thở dài:
“Không phải là người... chuyên trồng dâu tây à?”
Tôi giơ ngón cái dưới bàn – công nhận anh ấy quá sức sáng tạo.
Danh nghĩa thì là tôi mời, nhưng ai cũng biết là tiền của Giang Dự bỏ ra.
Có tiệc chùa, ai cũng vui vẻ cười nói rôm rả.
Vấn đề là... bên phải tôi là Lâm Ân, nên tôi chỉ có thể quay sang bên kia trò chuyện với anh Hòa – chiến hữu thân thiết nơi công sở.
Anh Hòa đúng chuẩn bạn thân nơi làm việc: đáng tin, hay giúp, có chung sở thích... và mê trai đẹp Giang Dự chẳng kém gì tôi.
Thế nên tôi lúc nào cũng phải để mắt tới ảnh.
Trong lúc anh đang khen bộ móng mới của tôi, Giang Dự hắng giọng phát biểu:
“Dự án vừa rồi phòng các bạn làm rất tốt, hy vọng tiếp tục phát huy.”
Tôi vỗ tay theo mọi người, miệng khiêm tốn nhưng trong lòng thầm bĩu môi.
Có mặt sếp mà ăn uống cũng như đang làm thêm giờ.
Cuối cùng đồ ăn cũng lên đủ, tôi bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Cho đến khi thấy Lâm Ân rót rượu mời Giang Dự:
“Giang tổng, em mời anh một ly!”
Đôi mắt cô ta sáng long lanh, cười còn lộ má lúm đồng tiền:
“Em sẽ cố gắng làm việc thật tốt ạ!”
Anh Hòa lại sát tai tôi thì thầm:
“Coi phản ứng của ổng mà biết mối quan hệ tới đâu – ai mà chả biết Giang tổng chưa từng uống rượu với nhân viên.”
Lời còn chưa dứt, Giang Dự đã cầm ly... cạn luôn.
Anh Hòa bật cười mờ ám:
“Thế này thì chắc chắn là có gì rồi.”
“Không vợ thì ai được đối xử đặc biệt thế?”
Tôi cũng hơi bối rối. Giang Dự đúng là ít khi uống rượu, dù chỉ là rượu nhẹ.
Nhìn nụ cười ẩn ý của Lâm Ân, tôi bắt đầu mơ hồ.
Chẳng lẽ hai người họ quen nhau thật?
Chẳng lẽ cô ta không chỉ là nhân viên mới?
Chẳng lẽ tối qua... lúc tôi ngủ say, anh ấy lén ra ngoài thật?
Tôi siết chặt nắm tay, hơi tức giận.
Nhưng thân phận của tôi quá mơ hồ, chẳng có tư cách ghen tuông.
Chẳng lẽ tôi đứng dậy la lên:
“Tối qua anh Giang ngủ ở giường tôi mà! Cô cũng ở đó chắc?!”
Thế nên tôi chỉ có thể... ngồi im ăn tức.
Bữa ăn kết thúc, ai nấy mặt đỏ phừng phừng – rượu sake quả thực ngon.
Chỉ mình tôi càng ăn càng tỉnh.
Vì tôi bị dị ứng cồn…
Lần nào tụ tập cũng là “mọi người say, mình tỉnh”, mà tỉnh táo luôn là người... khổ nhất.
Ví như bây giờ, Giang Dự giơ tay chỉ thẳng vào tôi:
“Lái xe đưa tôi về.”
Tính ra giờ chưa muộn, tôi là người duy nhất không uống, chở sếp về cũng hợp lý.
Nhưng tôi là phụ nữ.
Mà Giang tổng mỗi lần say... đều là tôi đưa về.
Hôm nay anh còn công khai nói do tôi mời anh ấy đi ăn.
Thật khó tránh khiến người ta nghi ngờ.
Tôi cầm chìa khóa xe, đang định tìm cách từ chối thì Lâm Ân gọi tên tôi.
Miệng gọi tôi, nhưng ánh mắt thì dính chặt vào người Giang Dự:
“Giang tổng... em hơi choáng, tiện đường có thể đưa em về một đoạn không ạ?”
Giang Dự không từ chối: “Đi thôi.”
Tôi siết chặt chìa khóa trong tay.
Tiện cái đầu anh!
Anh còn biết người ta ở đâu mà tiện đường!
Giờ thì thành “bộ ba tam hành” rồi chứ gì – tôi mà lái xe đưa sếp về là thành chuyện lạ luôn đấy!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất