Tổng Tài Cấm Dục Thầm Yêu Tôi

Chương 5

Chương 5
Vì mê sắc đẹp mà tôi quên mất chuyện cần hỏi tối qua về Lâm Ân.
Đáng ra tôi định cho qua, nhưng tai thì chẳng được yên lấy một phút.
“Nghe nói sáng nay Giang tổng tới công ty cùng với Lâm Ân đó~”
“Lâm Ân còn mặc nguyên đồ hôm qua kìa! Không thay luôn á!”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên.
Anh Hòa tưởng tôi hóng chuyện nên lập tức tì sát vào người tôi:
“Tối qua có phải cậu đưa hai người họ về nhà Giang tổng không?”
Tôi cắn môi, không dám mở miệng.
Sáng nay, cách công ty một con phố, tôi đã bảo Giang Dự thả tôi xuống trước.
Còn Lâm Ân có lên cùng hay không, tôi thật sự không rõ.
Từ xa, Lâm Ân liếc tôi một cái, rồi vừa cười vừa đỏ mặt trước lời chọc ghẹo của mấy đồng nghiệp:
“Đang trong giờ làm việc mà, mọi người đừng hỏi nữa…”
Cái kiểu e lệ đó làm tôi lú luôn.
Tôi bắt đầu nghi ngờ không biết ai mới là người say tối qua.
Anh Hòa nhìn tôi rồi khoác vai tôi hỏi nghiêm túc:
“Cậu thành thật khai đi, hai người đó có gì mờ ám không?”
Tôi thật thà trả lời:
“Tôi làm sao mà biết được?”
Anh Hòa thở dài, đầu gác lên vai tôi:
“Cậu cứ nói thật đi, có phải trái tim Giang tổng bị con hồ ly tinh kia quyến rũ rồi không…”

Tôi cạn lời, nhưng không thể im lặng, đầu óc bắt đầu xoay như chong chóng để nghĩ cách ứng phó.
Thì đúng lúc đó – một tiếng quát vang lên:
“Huỳnh Miễu Miễu!”
Tôi rùng mình, ngẩng đầu thấy Giang Dự đang đứng ở cửa văn phòng với gương mặt u ám.
“Giang tổng…”
Gương mặt anh hệt như tôi vừa phạm phải trọng tội. Anh Hòa vội vã chuồn lẹ:
“Cầu mong cậu bình an…”
Giọng Giang Dự lạnh như gió từ Bắc Cực thổi về:
“Vào phòng tôi.”
Không khí trong văn phòng Giang Dự lạnh đến đáng sợ.
Anh cầm điều khiển định kéo rèm, tôi lập tức giật lại.
Động tác hơi nhanh làm không khí có chút xấu hổ. Tôi gượng cười:
“Ờm… đừng kéo rèm… nhìn vào lại tưởng có gì không hay.”
Anh cười khẩy:
“Em còn biết sợ ảnh hưởng xấu à?”
“Công việc kiểu gì mà ngồi gần đồng nghiệp thế?”
Tôi siết chặt tay, đắn đo không biết có nên nói thật là tụi tôi đang tám chuyện… về anh.
Cái người đàn ông này đúng là bậc thầy "thay mặt nhanh hơn lật bánh tráng".
Sáng nay lúc chia tay còn ngọt ngào gọi tôi “ngoan một chút”.
Giờ thì mặt lạnh tanh, sắp đập bàn tới nơi.
Thôi thì vì tình trạng giảm IQ do ghen, tôi đành dỗ dành anh một chút:
“Trời ơi, đã bảo rồi, đó là bạn thân của em mà~”
Anh nghiến răng, mắt nheo lại nhìn tôi:
“Huỳnh Miễu Miễu, sao trước giờ tôi không nhận ra em là loại lăng nhăng thế này?!”
Tôi rất muốn kêu anh dừng lại, nói rằng câu thoại đó không hợp với gương mặt bá đạo tổng tài kia chút nào.
Nhưng tôi không dám, vì nếu không dỗ sớm thì anh sẽ tức đến mức... nhập viện mất.
Lần trước chỉ vì một hiểu lầm nhỏ – mà tôi còn chẳng thèm giải thích.
Kết quả, Giang tổng uống rượu đến xuất huyết dạ dày.
Tôi đến bệnh viện thì anh quay mặt đi không thèm nhìn tôi.
Tôi vừa xoay người định hỏi bác sĩ, anh đã gầm lên sau lưng:
“Huỳnh Miễu Miễu! Em bỏ mặc tôi như thế được sao?! Em không có tim à?!”
Đến mức ai nghe thấy cũng xúc động muốn khóc.
Không biết còn tưởng tôi là nữ chính của mấy bộ “tra nữ ngược luyến”.
Mà lý do cho lần ấy… chỉ vì tôi đùa với bạn thân:
“Nếu có tiền nhất định phải đi xem nam vũ công thoát y một lần cho biết~”
Tôi tưởng anh sẽ hiểu là đùa, ai ngờ anh tưởng thật.
Thế nên lần này tôi rút kinh nghiệm, tuyệt đối không chủ quan.
Tôi nhìn quanh thấy không ai ngoài cửa, liền tiến lại gần anh vài bước:
“Muốn biết tụi em nói gì không?”
Anh “hừ” lạnh một tiếng, không thèm quay đầu.
Tôi mỉm cười:
“Tụi em đang nói... anh đẹp trai lắm đó...”
Tôi ấn nút điều khiển kéo rèm từ từ khép lại, tay còn nghịch ngợm nâng cằm anh lên:
“Giang tổng, anh có biết gương mặt anh gây sát thương cỡ nào không?”
Lần hiếm hoi tôi dám khiêu khích anh, tai anh đỏ ửng trong tích tắc.
Ngón tay tôi vẽ vòng quanh cằm anh:
“Anh đẹp trai thế, ai cũng hỏi em: trái tim anh bị hồ ly nào câu mất rồi…”
Anh khẽ ho hai tiếng, nghiêm giọng:
“Khụ… giờ làm việc không được nói mấy chuyện này.”
“Không được?”
“Nhưng ai cũng bảo sáng nay anh đến cùng Lâm Ân, cô ta còn mặc đồ hôm qua cơ mà.”
Anh nhíu mày: “Cùng đi làm?”
Anh bỗng siết eo tôi một cái: “Anh đi với ai chẳng lẽ em không biết?”
Tôi “ồ” lên một tiếng.
Giang Dự nhìn tôi từ đầu đến chân:
“Em... đang ghen?”
Tôi gật đầu:
“Ừ đó, sao biết được – anh bỏ em rồi quay lại đón người khác thì sao?”
Anh vỗ trán tôi một cái:
“Em muốn công khai đúng không?”
Rồi anh rút điện thoại ra, lẩm bẩm:
“Tôi tổ chức họp toàn công ty luôn cho xong…”
“Khoan đã!!”
Tôi giật lấy điện thoại, vội vàng đính chính:
“Em đùa thôi, em đâu có nhỏ mọn vậy chứ.”
Thấy anh dịu mặt, tôi biết nhiệm vụ đã hoàn thành.
Tôi cũng không nói với anh rằng anh Hòa thực ra là fanboy của anh ấy.
Vì tôi nghĩ... cũng nên để anh giữ chút cảm giác nguy cơ.
Còn Lâm Ân – con “trà xanh” tự biên tự diễn – cứ để cô ta múa may vài vòng trước đã.
Tôi vẫy tay:
“Em về làm việc đây.”
Ngay khoảnh khắc tôi xoay người, Giang Dự đã nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh tôi về phía bàn làm việc.
Tôi hoảng hốt:
“Anh làm gì đấy… cửa còn chưa khóa…”
Tôi thấy trong đôi mắt sâu thẳm của anh… chỉ có tôi.
Anh cúi xuống hôn tôi – mạnh mẽ, đầy tính cảnh cáo:
“Huỳnh Miễu Miễu, nhớ rõ – em là người có bạn trai, phải giữ khoảng cách với người khác!”
Anh hơi thô bạo, buông ra thì tay tôi cũng đau đỏ.
Chiếc vòng tay tuột khỏi cổ tay rơi xuống đất.
Tôi nhăn mặt:
“Giang tổng, anh mạnh tay quá rồi đó…”
Giang Dự mở ngăn kéo, lấy ra một chiếc hộp đưa cho tôi:
“Định tặng em từ lúc mới về nước.”
“Nhưng vì mấy câu nói ‘nghịch ngu’ của em, nên bị hoãn lại mấy ngày.”
Tôi mở ra – là một chiếc vòng tay đính kim cương.
Thiết kế tinh xảo, không nhận ra thuộc thương hiệu nào.
Anh cầm lấy đeo cho tôi. Tôi tò mò hỏi:
“Vòng gì lạ vậy, sao chưa từng thấy?”
Giang Dự cài khóa xong, nhìn tôi:
“Hàng không nhãn mác. Em thích chứ?”
Tôi giơ tay lên soi dưới ánh đèn, ánh kim cương lấp lánh như có ma lực.
Phụ nữ mà, có ai không mê kim cương?
Tôi gật đầu hài lòng:
“Đồ không nhãn mác mà đẹp dữ ha~”
Tôi kéo tay áo che bớt vòng, khẽ áp mặt lên má anh:
“Em đi làm đây, gặp lại sau nha~”
Ra khỏi phòng, tôi liền tháo vòng tay cất kỹ trong túi áo.
Để người khác thấy được chắc có mười cái miệng cũng không giải thích kịp.
Nhưng nếu không đeo... Giang tổng nhà tôi thể nào cũng hóa tủ lạnh cấp đông ngay.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất