Chương 94: Phía sau tấm màn đen, tay quá thơm 2
Ngoan Thất há miệng định lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói tới suy đoán yêu tộc dẫn dắt văn mình của mình, thầm nghĩ: “Dù sao họ Chu cũng là nhân tộc, cho dù ta vạch trần âm mưu của lũ nhân tộc cũng chỉ là rút dây động rừng. Nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.”
Hứa Ứng nói: “Cái gọi là yêu pháp thật ra là công pháp của luyện khí sĩ thượng cổ, nhưng không biết vì sao lại thất truyền, biến thành công pháp của yêu quái. Bọn họ nhắc nhở Chu tiền bối theo hướng này?”
Chu Tề Vân thản nhiên nói: “Tuy bọn họ thất bại nhưng kinh nghiệm của bọn họ rất hiếm thấy.”
Hứa Ứng ánh mắt lấp lóe, thử dò xét: “Còn lần này ngươi tới vùng đất mới ở Vĩnh châu là để tìm ta, để ta giải mã công pháp luyện khí sĩ giúp ngươi, giải quyết cạm bẫy trong công pháp của ngươi?”
Chu Tề Vân cười ha hả lắc đầu nói: “Cạm bẫy trong công pháp của ta đã bị ta giải quyết rồi, nếu không một trăm bảy mươi năm trước ta cũng chẳng dám đột phá, mở ra bí tàng tầng thứ chín.”
Trong giọng điệu của hắn mang rõ vẻ tự tin và tự phụ, nói: “Lần này ta tới vùng đất mới chỉ vì ba chuyện! Chuyện đầu tiên cũng là chuyện nhỏ nhất, chính là giết chết chủ nhân Nê Hoàn cung, chấm dứt tai họa sau này!”
Hứa Ứng tâm thần chấn động mãnh liệt, nhìn theo bóng lưng hắn.
Chu Tề Vân tuyệt đối không phải người tốt, nhưng không biết vì sao lại cực kỳ cuốn hút.
Chu Tề Vân chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, ánh mắt rực sáng: “Tuy hắn có ơn dạy dỗ ta, nhưng lại rắp tâm ăn thịt ta, ta không thể khoanh tay chờ chết. Trước đây ta không tự tin có thể diệt trừ hắn, nhưng bây giờ ta có. Trận đánh ở Vô Vọng sơn là trận đầu tiên giữa ta và hắn, ta còn phải đề phòng kẻ khác nên bị hắn chạy trốn. Nhưng chắc chắn hắn sẽ trở lại.”
Hắn thong dong nói tiếp: “Lần sau, ta sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào.”
Hứa Ứng dò hỏi tiếp: “Chuyện thứ hai thì sao?”
Chu Tề Vân khẽ mỉm cười nói: “Chuyện thứ hai, ta định bắt chước Chí Đạo Đại Thánh Minh Hiếu hoàng đế, đích thân tới cõi âm một chuyến, nói chuyện với thiên tử âm Đình một chút. Ta không hy vọng khi ta dốc toàn lực ứng phó lại có người đâm đao sau lưng mình.”
Hứa Ứng nhìn hắn, trong lòng khó mà tin nổi. Tới âm Đình đàm phán với thiên tử âm Đình, chẳng lẽ Chu Tề Vân đã có chiến lực như Chí Đạo Đại Thánh hoàng đế?
Chu Tề Vân khẽ mỉm cười: “Chuyện thứ ba mới là quan trọng nhất, ta làm hai chuyện trước chỉ là trải đường cho chuyện thứ ba.”
Hứa Ứng lấy lại bình tĩnh hỏi: “Thế chuyện thứ ba là gì?’
Chu Tề Vân mỉm cười nói: “Đợi sau khi ta giết chết chủ nhân Nê Hoàn cung rồi mới nói, bây giờ còn hơi sớm. Hứa Ứng, ngươi ở lại bên cạnh ta, giúp ta giải mã [Đà Ẩu tiên thư].”
“[Đà Ẩu tiên thư]?” Hứa Ứng nghi hoặc.
“Một quyển tiên thư mà Chu gia chúng ta tìm được trong động thiên thượng cổ ở Đô Kiệu sơn, cực kỳ huyền diệu, tối nghĩ khó hiểu. Chủ nhân động thiên tên là Đà Ẩu cho nên gọi là [Đà Ẩu tiên thư].”
Chu Tề Vân nói :”Chu gia ta có không ít tuấn kiệt đang giải mã tiên thư, đã phá giải được khá nhiều nội dung hữu dụng. Hứa Ứng, ngươi có năng lực giải mã tiên thư, Chu gia ta sẽ không bạc đãi ngươi.”
Khóe mắt Hứa Ứng giật một cái, nói: “Chu tiền bối mời chào chân thành như vậy, lại là tiền bối của ta, đương nhiên ta sẽ không cự tuyệt. Có điều ta từng giết Chu Dương, Chu Nhất Hàng, chỉ e tới Chu gia sẽ có một số khúc mắc.”
Chu Tề Vân lắc đầu nói: “Bọn họ không dám làm gì quá đáng với ngươi.”
“Tiền bối hiểu lầm rồi.”
Hứa Ứng sắc mặt bình tĩnh nói: “Ý của ta là, ta sẽ đánh trả.”
Chu Tề Vân nhìn y một lúc lâu rồi cười nói: “Người có can đảm giết thần đúng là ngang ngược. Ngươi cứ việc đánh trả.”
Bọn họ ra khỏi thế giới miếu hoang, trở lại trong Thủy Khẩu miếu, lại thấy không ngờ trong Thủy Khẩu miếu còn có người. Thiếu niên đứng phía trước diện mạo thanh tú, áo trắng viền xanh, chính là Nguyên Vị Ương. Sau lưng hắn chính là lão đầy tớ mặc đồ xanh Kiêu bá.
Hai người vốn ở ngay gần Thủy Khẩu miếu, vì cứu Hứa Ứng mà xung đột với Chu Vũ Bà, sau bị Chu Vũ Bà chạy trốn. Hai người đuổi theo rất lâu mà vẫn không tìm được Hứa Ứng và Chu Vũ Bà.
Đúng lúc này lại thấy Chu Tề Vân cưỡng ép phá bỏ lớp ngụy trang của Thủy Khẩu miếu, để lộ ra năm ngọn tiên sơn, hai người vội vàng chạy tới Thủy Khẩu miếu, không ngờ lại gặp đám người Hứa Ứng ở đây.
Ánh mắt Nguyên Vị Ương nhìn sang Chu Tề Vân, lông mày cau vào, lại nhìn sang Hứa Ứng.
Kiêu bá đi theo sau lưng hắn, quan sát Chu Tề Vân, không thể nhận ra hắn là lão tổ của Chu gia.
Hơn hai trăm năm trước Chu Tề Vân công thành danh toại, sau đó luôn ẩn cư ít khi lộ diện, vì vậy Kiêu bá cũng chưa từng gặp hắn.
Nguyên Vị Ương đang định lên tiếng, do Hứa Ứng cười ha hả nói: “Vị Ương, ngươi cũng tới à? Đã lâu không gặp!”
Y đi tới, kéo tay Nguyên Vị Ương, lặng lẽ nắn bóp, cười nói: “Chu tiền bối, vị này là cố nhân của ta ở Linh Lăng thành, Vị Ương, đây là Chu tiền bối của Chu gia, là nhân vật số một trong Chu gia.”
Y lại nắn bóp tay Ngoan Thất, trong lòng thầm buồn bực: “Sao tay hắn mềm mại như vậy? Làn da cũng nhẵn nhụi hơn ta nhiều, trơn bóng ra ấy. Mấy bé trai trong thành được chăm sóc tốt quá, không như mấy lão già nông thôn chúng ta, cực kỳ thô ráp.”
Kiêu bá nhìn chằm chằm vào tay y, trong mắt suýt nữa phun ra lửa.
Hứa Ứng lại nắn bóp, đúng là trơn bóng.
Nguyên Vị Ương mặt không đổi sắc rút tay ra, nói khẽ: “Nếu ngươi đã không tiện, vậy Vị Ương xin cáo lui trước.”
Hắn xoay người rời khỏi, Kiêu bá hung hăng trừng mắt với Hứa Ứng một cái rồi vội vàng đuổi theo hắn.
Nhưng ngay lúc này giọng nói của Chu Tề Vân vang lên: “Họ Nguyên? Nguyên Vô Kế của Nguyên gia các ngươi có bản lĩnh không tồi, ta từng giao thủ với hắn. Đáng tiếc hắn thua ta một chiêu.”
Nguyên Vị Ương dừng bước, Kiêu bá biến sắc, thế mới biết vừa rồi Hứa Ứng có ý tốt.
Nguyên Vô Kế là lão tổ tông của Nguyên gia, tu vi thông thiên triệt địa, cao thâm khó dò, từ lâu đã là thần thoại trong Nguyên gia!
Còn thiếu niên bạch mi này lại nói Nguyên Vô Kế thua hắn một chiêu, như vậy người này chỉ có thể là lão tổ tông của Chu gia!
Chu Tề Vân nói với giọng điệu không cho phép phản bác: “Giải mã [Đà Ẩu tiên thư] cần người có thiên phú cực cao, thiên phú của người trong Nguyên gia các ngươi cũng rất cao, ngươi ở lại.”
Kiêu bá đang định nổi nóng thì lại bị Nguyên Vị Ương giơ tay chặn lại. Nguyên Vị Ương cúi người nói: “Nâò dám không tuân lệnh?”
Hắn đi tới bên cạnh Hứa Ứng, lẳng lặng đứng đó, không nói một lời, cứ như mọi chuyện vừa xảy ra không liên quan gì tới mình.
Ngoan Thất đột nhiên chú ý thấy Hứa Ứng cứ ngửi lấy ngửi để tay phải của mình, sắc mặt kỳ quái, vội vàng nhỏ giọng hỏi: “A Ứng, tay ngươi làm sao à?”
Hứa Ứng lại ngửi đầu ngón tay một cái, hạ giọng nói: “Kỳ lạ, vừa rồi ta nắm tay Nguyên huynh đệ, giờ tay dính một mùi thơm. Ngươi ngửi thử xem!”
Ngoan Thất ngửi một cái, nói với vẻ khinh bỉ: “Đàn ông đàn ang mà đồng bóng, tay rõ là thơm!”