Chương 136: Hỏa thiêu huyện nha
Kim điển sử căn bản không kịp phản ứng, thậm chí cũng chưa ý thức được nguy hiểm. Cho đến khi Triệu Hãn rút ra mũi thương, máu tươi như suối phun ra bên ngoài, hắn mới giựt mình sợ hãi vô cùng ôm yết hầu ngã xuống.
Một khắc không ngừng, đẩu thương đạp bước tiến lên, Triệu Hãn lại lao về phía Hà Xán.
Khi Triệu Hãn bước ra hai bước, mới có nha dịch kinh hô: “Kim điển sử bị giết!”
Bọn nha dịch theo bản năng lui về, lui vài bước lại phục hồi tinh thần, xách thủy hỏa côn muốn vây bắt hung phạm.
“Cứu ta!”
Hà Xán xoay người muốn chạy, vừa chạy ra nửa bước, cái gáy đã bị đầu thương đâm vào.
Hắn thật sự chỉ muốn kiếm tiền, không phải cố ý muốn hại Triệu Hãn, nào ngờ gặp kẻ không cần mạng!
Hà Xán đến chết cũng không hiểu, một cái gia nô xuất thân lưu dân, tuổi nhỏ vì sao hung tàn như thế, dám ở trước sảnh lớn huyện nha động thủ giết người.
Loại chuyện này đừng nói từng gặp, hắn thậm chí cũng chưa từng nghe, chỉ từng thấy trong tiểu thuyết hiệp nghĩa.
Người chết ngủ yên, về sau không cần gặp, cũng không cần nghe nữa.
Đối mặt vây khốn, Triệu Hãn rút thương quét ngang, bọn nha dịch sợ tới mức tập thể lui về phía sau.
Rất nhiều nha dịch chính là lưu manh, chạy tới quan phủ làm không công, ngay cả tiền lương cơ bản cũng không có, dựa vào thu nhập màu xám khác kiếm phí sinh hoạt.
Kiếm miếng cơm ăn mà thôi, ai muốn liều mạng với hung đồ chứ?
Nếu là mình bởi vậy hi sinh vì nhiệm vụ, sợ là chỉ có thể đổi lấy trợ cấp ít ỏi.
Trên chiến trường, sĩ tốt không muốn liều mình.
Trong huyện nha, tạo lại tương tự không muốn chịu chết.
Về phần văn lại sáu phòng, sợ tới mức đều đóng cửa phòng, bọn họ chỉ là người cầm cán bút.
Sau khi nha dịch thối lui, né qua Triệu Hãn quét ngang, lại chậm rãi xúm lại, đều trông cậy vào người ngoài ra tay, mình chờ nhặt tiện nghi.
Chủ bộ nhanh chóng chạy về kho lương tiền, đóng cửa hô to: “Mau mang cổng huyện nha đóng lại, bắt ba ba trong rọ!”
Lời vừa nói ra, lập tức có mấy người đi đóng cổng, muốn vây chết Triệu Hãn ở huyện nha.
Triệu Hãn nhanh chóng xoay người đuổi theo, một thương đâm ngã người chắn đường, cất bước hướng cổng phóng đi.
“A nha, Ngô Lục bị đâm chết rồi!”
“Tặc tử hung hãn, nhiều người sóng vai lên!”
“Vây chết hắn!”
“Các ngươi lên đi!”
“...”
Lũ nha dịch khốn kiếp này, bình thường bắt nạt dân chúng lợi hại, thực gặp hung đồ tất cả đều co vòi.
Thẳng đến giờ phút này, Triệu Hãn đã ở huyện nha liên tục giết ba người, chẳng những chưa lọt vào vây ẩu, trái lại mang đám nha dịch dọa liên tục lui về phía sau.
“A!”
Lại là một tiếng hét thảm, kẻ chạy đi đóng cửa bị đuổi kịp, bị Triệu Hãn nâng thương đâm thủng người.
Mấy tên còn lại, cũng không để ý đi đóng cửa, thuận thế lao thẳng tới trên đường cái.
Lúc này Triệu Hãn nếu muốn chạy trốn, phía trước đã không còn bất cứ gì ngăn trở, cổng đã mở rộng ở trước mặt hắn.
Đám nha dịch kia cho rằng Triệu Hãn muốn đi, vì thế làm bộ đuổi theo đi phía trước. Như võ tướng gặp Thát tử xâm nhập, đầu tiên là dựa vào thành mà thủ không dám ra ngoài, chờ lúc Thát tử rời khỏi lại tiến hành truy kích, lập tức có thể đạt được công lui địch, còn có thể nhân cơ hội “thu phục” lãnh thổ mất ven đường.
Nhưng, Triệu Hãn thế mà xoay người giết về, tựa như Thát tử đánh trả truy binh!
Bọn nha dịch thấy thế tập thể phanh lại, kinh hãi xoay người chạy trốn. Đáng tiếc lao lên quá dày đặc, kẻ dẫn đầu phía trước không kịp chạy trốn, có nha dịch bị thủy hỏa côn vấp, nhất thời bị Triệu Hãn lại đâm chết một người.
Triệu Hãn hổ vào đàn dê, còn lại hơn mười nha dịch, bị hắn đuổi chạy khắp nơi.
Trong lúc đuổi theo, lại giết một người.
Chết càng nhiều, bọn nha dịch càng sợ, đã sớm kinh hồn táng đảm, hoàn toàn không dám quay đầu nghênh địch.
Tác dụng Triệu Hãn dẫn trước giết chết Kim điển sử, giờ phút này hoàn toàn thể hiện ra. Không có điển sử tọa trấn chỉ huy, đám nha dịch này chỉ biết chạy trốn, đã sớm đánh mất độ tổ chức đáng thương.
“Mau bảo hộ huyện tôn lão gia!”
Đột nhiên, có người hô to một tiếng.
Nha dịch khác đều bừng tỉnh, xách thủy hỏa côn lao vào sảnh lớn, sau đó hướng tới nhà trong huyện nha chạy đi.
Bảo hộ tri huyện lão gia, lý do chạy trốn thật tốt.
Trong nháy mắt, Hộ bộ lục phòng chỉ còn văn lại, trốn hết ở văn phòng run bần bật, đóng chặt cửa phòng căn bản không dám ra.
Huyện Duyên Sơn không có huyện thừa, sư gia, điển sử đều chết, tri huyện lại không có mặt, chỉ còn một đầu lĩnh là chủ bộ.
Triệu Hãn lao về phía kho lương tiền, bay lên một cước đạp cửa.
Chủ bộ cùng hai văn lại, trốn ở bên trong lấy thân chặn cửa, mang chân phải Triệu Hãn phản chấn phát tê.
Chủ bộ giờ phút này chỉ muốn khóc, từ đầu tới đuôi liên quan hắn cái rắm, lại không muốn rước lấy họa sát thân. Thằng nhãi này khóc lóc: “Hảo hán tha mạng, chuyện không liên quan ta mà! Là Hà sư gia nuốt tiền của ngươi, liên thủ Kim điển sử hại ngươi vào tù, ta ta ta... Ta oan uổng!”
Triệu Hãn lui về hai bước, đâm ra một thương.
Mũi thương xuyên thấu qua ô vuông cửa, lập tức đâm vào bả vai chủ bộ.
“A!”
Chủ bộ hét thảm một tiếng, vừa lăn vừa bò trốn vào trong, sợ Triệu Hãn cho một thương nữ.
Triệu Hãn chống thương hô to: “Ta chính là Triệu Nhị Lang, vốn là con em thư hương Bắc Trực, gia phụ cũng là cử nhân hẳn hoi. Chỉ vì gia phụ thanh liêm, chưa từng nhận bà con quỷ ký*, năm thiên tai thế mà cả nhà chết thảm...”
* khai báo sai các lĩnh vực của chính mình dưới tên của người khác để trốn thuế và dịch vụ.
Triệu Hãn lui đến trước sảnh lớn, hướng lục phòng nha môn hai bên hô to: “May được Phí cử nhân ân ngộ, mang về Duyên Sơn làm nghĩa tử, lại khắc khổ học tập thi đồng sinh. Chịu gian nhân kia hãm hại, ta bị lau đi công danh đồng sinh. Nhà chủ hôm nay trả ta tự do, tặng ruộng để ta tự lập môn hộ. Nhưng Hà sư gia trời đánh kia, mấy lần tham ngân lượng của ta, chậm chạp không chịu xử lý hộ thiếp. Hôm nay còn dụ ta đến đây, muốn bắt ta vào tù!”
Triệu Hãn rống giận khàn cả giọng: “Trong thiên hạ, nào có đạo lý như vậy? Hôm nay ta liền bất chấp hết!”
Các văn lại tránh ở lục phòng, nghe được đoạn mở lòng này của Triệu Hãn, hoặc nhiều hoặc ít đều sinh lòng đồng tình.
Bọn họ cũng là cầm bút, Triệu Hãn vị con cử nhân này, bị ép tới mức ở huyện nha giết người, chỉ có thể trách Hà sư gia kia quá mức tham lam.
Trong nháy mắt, Hà sư gia bị các văn lại hận thấu xương.
Thậm chí có văn lại ở trong phòng than thở: “Triệu Nhị Lang này, cũng là tráng sĩ thật sự!”
“Triệu Nhị Lang, việc nơi đây, không quan hệ với chúng ta, có thể thả chúng ta rời khỏi trước không?” Lại có văn lại hô.