Chương 137: Đêm tối trộm đầu (1)
Triệu Hãn chưa trả lời, chỉ là một lần nữa đứng ở cửa kho lương tiền: “Mở cửa không giết, đừng chờ ta tự mình xông vào!”
“Két!”
Cửa phòng đột nhiên mở rộng, chủ bộ bị thương trốn ở góc phòng.
Hai văn lại quỳ gối hai bên cửa phòng, dập đầu cầu xin tha thứ: “Nhị Lang tha mạng!”
Văn lại các phòng khác thấy Triệu Hãn vào kho lương tiền, vội vàng mở cửa bỏ trốn mất dạng.
Triệu Hãn xách thương quát: “Mang bạc phòng kho giao ra đây!”
Chủ bộ chỉ vào một cái thùng to, khóc lóc nói: “Chìa khóa ở chỗ tri huyện, cũng không có bao nhiêu tiền, bạc huyện nha đều giấu ở bên trong.”
Triệu Hãn quát lớn: “Toàn bộ cởi quần áo!”
Văn lại sợ chết, vội vàng cởi áo.
Triệu Hãn dùng đầu thương làm đòn bẩy, vài lần đã cạy thùng ra. Lập tức hô to xui xẻo, trong rương tất cả đều là đồng tiền, bạc quả nhiên đã bị tri huyện lấy đi.
Triệu Hãn ra lệnh: “Dùng quần áo các ngươi làm bọc, mang đồng tiền đựng hết vào!”
Hai tên văn lại không dám cãi lời, ở lúc bọn họ gói đồng tiền, Triệu Hãn lấy ra hỏa chiết tử, điểm hỏa sổ sách kho lương tiền.
Chủ bộ hoảng sợ hô to: “Ngươi còn không bằng giết ta!”
Kho lương tiền, do chủ bộ quản lý.
Gian phòng này bị đốt, sổ sách lương tiền thu nhập từ thuế cả huyện đều hóa thành làn khói, kết cục chờ đợi chủ bộ là ngồi tù.
Chủ bộ khóc nói: “Hảo hán, ngươi mau thả ta ra ngoài, ta muốn mang người nhà nhanh chóng đào tẩu, chậm trễ một lúc nữa thì không còn kịp!”
“Cút đi.” Triệu Hãn nói.
Chủ bộ lập tức chạy ra bên ngoài, hai văn lại cũng chạy theo.
Triệu Hãn mang đồng tiền nhanh chóng đóng gói, quá nhiều ảnh hưởng tốc độ, chỉ vác lên hai túi đồng tiền đi ra ngoài.
Sau đó, hắn lại tới hộ phòng cách vách, mang toàn huyện hộ tịch hoàng sách, ngư lân sách cũng cùng nhau châm lửa.
Giờ này khắc này, tri huyện bị bọn nha dịch vây quanh, cuối cùng từ nhà trong đi tới sảnh thứ hai.
Tri huyện cũng không dám ra ngoài, chỉ ra lệnh: “Ta ở sảnh thứ hai tọa trấn, các ngươi ra ngoài bắt tặc nhân!”
Bọn nha dịch nhìn nhau, kiên trì đi ra ngoài, sau đó tập thể đứng ở trong sảnh, đối diện cùng Triệu Hãn bên ngoài sảnh lớn.
Mắt to trừng mắt nhỏ, ai cũng không dám động.
Triệu Hãn khinh miệt cười, nhặt lên bội đao của điển sử, chậm rãi đeo ở bên hông mình.
Lại trước mặt các nha dịch, bắt đầu mò xác tỉ mỉ, từ trên người điển sử lục ra hai lượng bạc, lại từ trên người Hà Xán tìm ra hơn năm mươi lượng —— Năm mươi lượng bạc trong đó, là Phí Nguyên Y phái gia nô đưa tới, Hà sư gia còn chưa kịp về nhà cất.
Khiêng lên hai bao đồng tiền, Triệu Hãn xách thương ra khỏi huyện nha, mang một bao tiền trong đó chọc thủng.
“Mau tới lấy tiền!”
Dọc đường rải đồng tiền, người qua đường nhao nhao tranh đoạt.
Còn chưa đi đến cổng thành, hai bao đồng tiền đã rải xong, ngay cả tiểu nhị trong cửa hàng cũng ra đường nhặt.
“Mau bắt tặc nhân!”
Đám nha dịch thấy Triệu Hãn rời khỏi huyện nha, nhất thời trở nên anh dũng hẳn lên, cầm thiêu hỏa côn kêu to truy kích.
Đuổi tới trên đường, bị dân chúng nhặt tiền ngăn trở, đám nha dịch cũng dứt khoát xoay người nhặt tiền.
“Nguy rồi, huyện nha cháy rồi!”
Một nha dịch đột nhiên quay đầu, hoảng sợ hô to.
Phía sau bọn họ ánh lửa ngập trời, văn phòng lục phòng huyện nha đã bị cháy một nửa, thế lửa nhanh chóng lan tràn đến sảnh lớn huyện nha.
Tri huyện ở sảnh thứ hai chờ trái chờ phải, nhịn không được ra ngoài xem xét tình huống.
Nháy mắt sợ tới mức ngực toát mồ hôi, cũng không để ý đi truy bắt hung thủ, tri huyện gấp đến độ dậm chân hô to: “Mau cứu hoả, mau cứu hoả!”
Triệu Hãn xách trường thương, nghênh ngang tới cổng thành.
Lính canh cổng thành không rõ chân tướng, đều đang nhìn khói đặc trong thành, hoàn toàn không có ai ngăn trở Triệu Hãn đi ra ngoài.
Đến bến tàu, Triệu Hãn nhảy đến trên thuyền: “Lẫm thúc, chèo thuyền!”
Phí Lẫm chỉ vào phương hướng huyện nha, trợn mắt cứng lưỡi nói: “Ngươi... Ngươi ngươi ngươi làm?”
Triệu Hãn cười lạnh: “Chỉ giết mấy tên ô lại, không tính là cái gì.”
Đại danh Triệu Nhị Lang, mượn mồm văn lại lục phòng, nhanh chóng truyền bá ra ở huyện thành Duyên Sơn.
Thậm chí có đồng sinh huyện học, bởi vì đồng tình cảnh ngộ thân thế của Triệu Hãn, lại sớm bất mãn đã lâu đối với tri huyện, thế mà thêm mắm thêm muối sáng tác hí khúc.
Ở trong kịch nam, Triệu Hãn xuất thân Bắc Trực danh môn, phụ thân chính là trọng thần đương triều. Chỉ vì đắc tội hoạn đảng, bị ép cửa nát nhà tan, Triệu Hãn một mình lưu lạc giang hồ, được Phí cử nhân của Nga Hồ thu làm nghĩa tử.
Tình tiết kế tiếp, giống nhiều khác ít với Triệu Hãn tự kể, nhưng tri huyện bị miêu tả thành độc thủ phía sau màn.
Trong lúc đó còn bịa ra, nói Triệu Hãn bởi vì tố giác thi huyện làm rối kỉ cương, cứ thế bị tri huyện luôn ghen ghét trong lòng.
Đồng thời, Triệu Hãn còn bị miêu tả thành giống Lâm Xung. Bộ dạng lưng hùm vai gấu, lực có thể hàng phục hổ sói, một cây thương lao vào huyện nha, giết hơn trăm nha dịch tè ra quần.
Triệu Nhị Lang, tráng sĩ hào hiệp!
Thuyền khách dọc theo dòng Duyên Sơn, xuôi dòng nhắm thẳng trấn Hà Khẩu.
Mấy ngày qua đều không có tuyết rơi, nhưng hai bờ sông tuyết đọng chưa tan, giữa trời đất trắng xoá một mảng.
Phí Lẫm không ngừng xoay người nhìn lại, sợ có truy binh quan phủ đánh tới.
“Lẫm thúc chớ sợ.” Triệu Hãn cười nói, “Quan sai vội vàng cứu hoả, nào chia ra nhân thủ để đuổi theo ta?”
Việc này hoàn toàn vượt qua Phí Lẫm tưởng tượng, khi lại nhìn về phía Triệu Hãn, trong lòng đã mang theo ba phần sợ hãi.
Buồn bực nghĩ một lát, Phí Lẫm thở dài nói: “Hãn Nhi, cần gì như thế chứ. Cùng lắm thì đợi hai ba năm nữa, đổi một tri huyện nhận chức, chúng ta một lần nữa đi làm xử lý hộ thiếp là được.”
Triệu Hãn lắc đầu nói: “Đổi làm ba năm trước, ta khẳng định nhịn. Hôm nay ta đã mười lăm tuổi, sao còn nhịn được ngột ngạt bực này?”
Mười lăm tuổi... Lúc mười lăm tuổi, ta còn đang theo đại thiếu gia nghịch ngợm đó.
Trong lòng Phí Lẫm lẩm bẩm một câu, hỏi: “Ngươi còn muốn về Nga Hồ?”
“Không về nữa.” Triệu Hãn nhìn xa phía chân trời, “Thiên hạ to lớn, tự có nơi ta đi.”
Triệu Hãn có thể trốn về Phí gia, rất nhiều giang dương đại đạo, chính là được hào tộc chứa chấp, quan phủ căn bản không dám tới cửa lùng bắt.
Nhưng trở về làm chi?
Chỉ tiếc, Triệu Hãn ở Duyên Sơn kết bạn rất nhiều người, trải đường ba bốn năm, còn chưa kịp tiến một bước phát triển, giờ phút này không thể không lựa chọn từ bỏ toàn bộ.
Rồi có một ngày, là phải giết trở về.
Triệu Hãn vào khoang thuyền lấy ra giấy bút, liên tục viết vài phong thư, giao cho Phí Lẫm nói: “Lẫm thúc, những bức thư này xin chuyển giao phu nhân, tiểu thư, thiếu gia cùng muội muội ta. Thuần Nhi nơi đó, thúc liền giúp ta truyền lời, bảo hắn đọc sách học nghệ chăm chỉ một chút.”