Chương 143: Nữ nhân Phí gia (1)
Phí Nguyên Y cởi xuống ngọc bội bên hông, dặn dò: “Ngươi mang khối ngọc bội này cầm đi, lại chi năm lượng bạc, cùng nhau đưa đi Cảnh Hành uyển bên kia.”
Trong lòng Lão Ngũ hoảng sợ, thậm chí so với Phí Nguyên Y còn hoảng hơn, bởi vì chuyện là hắn tự tay đi làm.
Chỉ có ngàn ngày làm tặc, không có đạo lý ngàn ngày phòng giặc.
Triệu Hãn hôm nay không rõ tung tích, ai biết nấp ở phụ cận hay không?
Nhỡ đâu ngày nào đó hắn ra ngoài làm việc, bị Triệu Hãn một thương đâm chết, đến âm tào địa phủ cũng không có chỗ kêu oan.
Bọn liều mạng, không thể trêu, không thể trêu!
Trong lòng Lão Ngũ hối hận vạn phần, mang theo ngọc bội và ngân lượng, bước nhanh chạy đi Cảnh Hành uyển làm tốt quan hệ.
Từ nay về sau, Triệu Trinh Phương chính là bà cô của hắn.
Cảnh Hành uyển.
Lâu thị ngồi ở chủ vị thính Đường, ba người Phí Như Lan, Phí Như Hạc, Triệu Trinh Phương đứng trước mặt.
“Xuân Phương.” Lâu thị dẫn đầu điểm danh Triệu Trinh Phương.
Triệu Trinh Phương lập tức tiến lên một bước, đáp: “Mẹ, con gái ở đây.”
Gia nô nội viện, trên danh nghĩa đều là con nuôi, quan hệ thân cận có thể gọi chủ nhân là cha mẹ.
Trên mặt Lâu thị mang theo mỉm cười, vẻ mặt ôn hoà nói: “Ca ca ngươi trong thư viết cái gì? Ngươi nếu không muốn nói thì thôi.”
Triệu Trinh Phương hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, thành thật trả lời: “Nhị ca ở trong thư nói, mẹ phái ca đi Cửu Giang làm việc lớn, có thể cần hai ba năm mới có thể trở về. Nhị ca bảo con nghe lời của mẹ, bình thường đọc sách tập viết nhiều, đừng luôn theo nhị tỷ ham chơi.”
“Hết rồi?” Lâu thị truy hỏi.
Triệu Trinh Phương trả lời: “Nhị ca còn nói, chờ ca lần sau về nhà, sẽ mua cho con búp bê thật to thật đẹp.”
Lâu thị cười phất tay: “Ngươi đi chơi với nhị tỷ đi.”
“Con gái cáo lui.” Triệu Trinh Phương lập tức hành lễ rời khỏi phòng.
Đợi sau khi Triệu Trinh Phương rời khỏi, Lâu thị lại hỏi con trai: “Như Hạc, thư Triệu Hãn đưa cho con nói gì?”
Phí Như Hạc luôn cảm giác sự tình không thích hợp, nói: “Hãn Nhi nói, hắn bị mẹ sai phái đi Cửu Giang làm việc, một năm năm rưỡi sợ không thể trở về. Còn nói hắn mang bản thảo tiểu thuyết đặt ở tửu lâu, 《 Nga Hồ tuần san 》 làm tiếp hay không, dựa hết vào ý tứ bản thân con. Nếu muốn tiếp tục làm, có thể thương lượng với Từ Dĩnh, Lưu Tử Nhân, Phí Nguyên Giám. Sau khi kỳ thứ tư tăng giá, nhất định là có thể kiếm tiền.”
“Chỉ những thứ này?” Lâu thị hỏi.
Phí Như Hạc gật đầu nói: “Chỉ những thứ này. Đúng rồi, hắn còn bảo con chăm chỉ luyện tập bản lãnh cưỡi ngựa bắn cung.”
Lâu thị phất tay nói: “Con cũng đi xuống đi.”
Trong phòng chỉ còn mẹ và con gái hai người.
Nhìn nhau, đều biết tình hình thực tế.
Phí Như Lan lúc này đã không nín được, chủ động mở miệng nói: “Mẹ, Hãn Nhi ở huyện nha giết người phóng hỏa rồi.”
“Mẹ biết.” Lâu thị nói, “Việc này là mẹ thất sách, không ngờ sư gia lại tham lam như thế. Hãn Nhi cũng đáp ứng cho hắn năm mươi lượng rồi, tên ngu xuẩn này thế mà còn không biết đủ, lặng lẽ phái người mật báo cho lão thái gia.”
Phí Như Lan bất chấp oán hận tổ phụ, cuống lên nói: “Làm ra việc lớn như vậy, Hãn Nhi có thể thoát được sao?”
“Đến lúc này con còn quan tâm vì hắn?” Lâu thị vừa bực mình vừa buồn cười, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Mẹ biết hắn có bản lãnh, cũng biết hắn có tính tình, lại thực sự không ngờ được, bản lãnh cùng tính tình hắn lại lớn như vậy! Phí Lẫm trở về nói với ta, Triệu Hãn giết sư gia cùng điển sử, lại phóng hỏa đốt huyện nha, khi ra khỏi thành còn không mất một cọng lông nào. Đừng nói nơi nào bị thương, ngay cả quần áo cũng hoàn hảo không tổn hao gì, trên người hắn thậm chí cũng chưa dính máu!”
Phí Như Lan nghe mà trợn mắt cứng lưỡi, lúc trước nàng không biết chi tiết, còn sợ Triệu Hãn bị người ta chém bị thương đánh bị thương.
Giờ phút này Lâu thị nói như vậy, Phí Như Lan cuối cùng yên lòng, thậm chí bắt đầu tưởng tượng trường hợp Triệu Hãn anh hùng đại sát bốn phương.
Lâu thị hỏi: “Hắn trong thư nói với con như thế nào?”
Phí Như Lan trả lời: “Hãn Nhi nói, con gái nếu không muốn chờ hắn, thì tìm nhà đàng hoàng khác gả đi. Con gái nếu là nguyện ý thủ, ngắn thì hai ba năm, chậm thì bốn năm năm, hắn chắc chắn lại về Duyên Sơn. Đến lúc đó, mang hôn sự của Xuân Phương cũng định ra.”
“Coi như có lương tâm, không ép con khổ sở chờ đợi.” Lâu thị dò hỏi, “Chủ ý bản thân con thế nào?”
Phí Như Lan cúi đầu nhìn dưới mặt đất, không dám đối diện với mẫu thân, giọng nhẹ nhàng lại rất kiên quyết: “Con gái lén định việc cả đời với hắn, đương nhiên là muốn kiên nhẫn chờ.”
Ở Phí Như Lan nghĩ, Cường Thịnh lâu ôm một lần, đã thuộc loại lén định việc cả đời.
Lâu thị không trách cứ con gái, cũng chưa tán đồng con gái, chỉ là bình tĩnh phân tích: “Triệu Hãn luôn luôn thông minh quả quyết, cho dù bị bôi nhọ vào tù, cũng có thể chờ ta lấy tiền cứu người. Hắn vì sao bảo Phí Lẫm ra khỏi thành trước, tự mình đi chém giết với người ta, còn phóng hỏa thiêu hủy huyện nha, hoàn toàn đoạn tuyệt đường lui của mình?”
Phí Như Lan cẩn thận suy nghĩ, lại như thế nào cũng không nghĩ ra.
“Tuyệt đối không phải trẻ tuổi bốc đồng.” Lâu thị lắc đầu nhíu mày, đau khổ suy tư nói, “Lúc hắn bảo Phí Lẫm ra khỏi thành, đã mang tất cả đều mưu tính xong rồi. Hắn sốt ruột không chờ nổi thoát ly Phí gia, sốt ruột không chờ nổi rời khỏi Duyên Sơn, rốt cuộc là muốn làm cái gì?”
“Con gái không nghĩ ra.” Phí Như Lan nói.
“Mẹ cũng không nghĩ ra.” Lâu thị tiếp tục phân tích, “Hắn là kẻ trọng tình nghĩa, tuyệt đối không có khả năng bỏ lại em gái ruột mặc kệ. Nhưng hắn lại đi như thế, còn viết thư nhờ ta chăm sóc em gái, nói có một ngày chắc chắn hậu báo. Hắn chắc chắc mình có thể trở về, nhưng hắn đi vậy rốt cuộc nghĩ như thế nào?”
Phí Như Lan nói: “Hãn Nhi nhất định có chí hướng lớn.”
Lâu thị thật sự không nghĩ ra, phất tay bảo con gái lui xuống trước, lại mang cha con Phí Lẫm, Phí Thuần gọi đến.
“Phí Thuần, ngươi cùng Triệu Hãn quan hệ thân cận, biết hắn có chí hướng lớn gì không?” Lâu thị hỏi.
Phí Thuần ấp a ấp úng nói: “Có... Có thể là làm quan đi.”
“Nói!” Lâu thị đột nhiên giận dữ quát.
Phí Thuần sợ tới mức cả người run lên, kiên trì nói: “Thật không biết, hắn cũng không nói với ta.”
Lâu thị lừa nói: “Trong thư cho ta, hắn đều đã viết rõ ràng, chẳng lẽ ngươi còn dám gạt ta? To gan lớn mật!”
Phí Thuần quỳ mọp dưới đất, nghiến răng nói: “Ta thật sự không biết.”
“Đi xuống đi.” Lâu thị có chút bất đắc dĩ.
Hai cha con lĩnh mệnh, thật cẩn thận rời khỏi phòng.
Phí Lẫm cuống quít hỏi: “Hãn Nhi rốt cuộc muốn làm gì?”
“Con không thể nói, cha cũng tốt nhất đừng biết.” Phí Thuần miệng kín như bưng.