Chương 144: Nữ nhân Phí gia (2)
Sớm ở năm trước, Phí Thuần đã nghe lén được chân tướng.
Lúc ấy, Bàng Xuân Lai và Triệu Hãn đang thảo luận thiên hạ đại sự, đánh giá ba tỉnh phía nam khởi nghĩa được mất.
Sùng Trinh năm đầu, ba tỉnh Quảng Đông, Phúc Kiến, Giang Tây liên tiếp bùng nổ khởi nghĩa nông dân. Dân Quảng Đông loạn lớn nhất, nhưng chỉ kiên trì hai ba năm, đã bị tuần phủ dẫn quân bình định. Phúc Kiến, Giang Tây khởi nghĩa, lại dựa vào ngọn núi kiên trì, trong lịch sử thậm chí mang Sùng Trinh tiêu hao chết, về sau đầu nhập vào Nam Minh làm nghĩa quân kháng Thanh.
Phí Thuần lúc ấy nghe rõ ràng rành mạch, Triệu Hãn nói Giang Tây núi nhiều đất ít, là bảo địa tạo phản thiên nhiên.
Tiểu tử này sớm đã biết tâm tư Triệu Hãn, lại giấu ở trong lòng ai cũng chưa nói, thậm chí chống đỡ qua Lâu thị lừa hỏi.
“Phu nhân, Phí Trân cầu kiến.”
Nghênh Xuân tiến vào bẩm báo.
Lâu thị nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn còn có mặt mũi tới gặp ta, để hắn vào!”
Lão Ngũ lăn vào phòng, ‘bịch’ một tiếng quỳ xuống: “Bái kiến đại thiếu nãi nãi!”
Lâu thị cười lạnh nói: “Ngũ thúc, Hãn Nhi viết thư cho ta, nói thấy ngươi cùng một văn lại vào huyện nha. Ngươi là đi huyện nha làm chuyện gì thế?”
“A? Hắn... Hắn hắn thấy rồi?”
Lão Ngũ gần té xỉu, tâm lý may mắn tan vỡ. Thậm chí sợ hãi Triệu Hãn trốn ở chỗ này, lập tức lao tới mang hắn một thương đâm chết.
Lâu thị hỏi: “Ngươi đang sợ cái gì?”
“Không không không sợ.” Lão Ngũ run run lấy ra ngọc bội cùng bạc, “Xuân Phương nhu thuận hiểu chuyện, lão thái gia rất thích, những thứ này đều ban cho nó.”
“Ha ha, các ngươi thật đúng là có mặt mũi nha.” Lâu thị tức giận đến bật cười.
Đảo mắt đã là lễ mừng năm mới, năm nay tương đối lạnh lẽo.
Đại thiếu gia ở Túc Thiên làm tri huyện, tứ thiếu gia Cát An làm tuần kiểm, đều chưa chạy về đoàn tụ với người nhà.
Trái lại chuyện tốt Triệu Hãn làm, đã truyền tới Nga Hồ bên này, bến tàu trấn Nga Hồ còn dán văn thư truy nã, quan phủ treo giải thưởng một trăm lượng tróc nã phản tặc Triệu Hãn.
Ở huyện nha giết người phóng hỏa, mặc kệ có khởi binh tạo phản hay không, đều sẽ bị quan phủ coi là phản tặc!
Phí Như Hạc hưng phấn không hiểu, chạy tới Trung Cần viện tìm được Phí Lẫm: “Lẫm thúc, Triệu Hãn thực ở huyện nha giết người phóng hỏa?”
Phí Lẫm chỉ có thể thừa nhận: “Thật.”
Phí Như Hạc bóp cổ tay thở dài, lại thầm oán: “Làm việc lớn bực này, hắn sao không gọi ta? Thật không mang ta coi là bạn!”
Phí Lẫm dở khóc dở cười: “Tiểu thiếu gia, cái này là làm ăn mất đầu đó.”
“Đại trượng phu nên như thế.” Phí Như Hạc vỗ tay cười to, truy hỏi, “Là tình hình như thế nào, mau nói ta nghe.”
Phí Lẫm mang tiền căn hậu quả tỉ mỉ nói một lần.
Phí Như Hạc nghe mà lòng đầy căm phẫn, chửi ầm lên nói: “Sư gia khốn kiếp kia, nhận bạc không làm việc, lại vẫn trái lại hại người. Đổi là ta, cũng nhất định giống Hãn Nhi, giết hắn mới có thể giải lửa giận trong lòng!”
Phí Lẫm không dám đáp lời.
Phí Như Hạc lại hỏi: “Ngươi biết Hãn Nhi đi đâu không?”
“Không biết.” Phí Lẫm lắc đầu.
Tết Nguyên Tiêu đảo mắt trôi qua.
Lâu thị và Phí Nguyên Y đạt thành nhất trí, muốn tìm sĩ tử nhà nghèo, chỉ cần phẩm hạnh đoan chính là được, hoả tốc đưa tới làm con rể ở rể.
Phí Như Lan quá ngốc rồi, thế mà còn muốn khổ sở chờ Triệu Hãn, chờ một tội phạm quan trọng bị quan phủ truy nã.
Phải chặt đứt niệm tưởng của nàng!
Bà mối bưng bát trà, mặt đầy nụ cười: “Phu nhân yên tâm, ta cam đoan làm việc thoả đáng, nếu Duyên Sơn tìm không thấy ai thích hợp, liền đi mấy huyện xung quanh tìm người. Chỉ là...”
“Chỉ là cái gì?” Lâu thị hỏi.
Bà mối khó xử nói: “Chỉ là có thể hạ thấp yêu cầu chút hay không? Tú tài trẻ tuổi, cho dù trong nhà nghèo khó, cũng khẳng định tâm ngạo khí cao, nào nguyện ý làm con rể ở rể? Đồng sinh được không?”
Lâu thị lặp đi lặp lại cân nhắc nói: “Nếu là tú tài bản huyện, không ở rể cũng được. Nếu là nơi khác, phải đưa tới ở rể, ta sợ con gái gả ra ngoài chịu thiệt. Đồng sinh miễn cưỡng cũng được, nhưng phải có tài danh, cần hiếu thuận cha mẹ cái loại đó.”
“Vậy thì dễ xử lý rồi.” Bà mối vui vẻ hẳn lên.
Lâu thị đột nhiên cau mày nói: “Việc này trước khi làm thỏa đáng, ngươi không thể thổ lộ nửa chữ đối ngoại. Nếu bị ta nghe được lời ra tiếng vào, ngươi tự mình suy nghĩ kết cục!”
“Nhất định sẽ không nói lung tung. Nếu ta nói với người bên ngoài, thì để cho ta thủng bụng mà chết.” Bà mối vội vàng thề thốt.
Bà mối lĩnh tiền thưởng, vui sướng rời khỏi.
Phí Như Lan lại đột nhiên xông vào, mặt không biểu cảm nói: “Mẹ, người vừa rồi đi là bà mối à?”
Lâu thị cười nói: “Đúng là bà mối, Như Hạc cũng đến tuổi nên lấy vợ rồi, mẹ bảo bà mối quan sát con gái mấy gia đình tốt.”
“Phí gia cưới vợ, không phải nên kết hôn với đại tộc sao?” Phí Như Lan cười lạnh.
Lâu thị nói: “Chung quy là cần lựa.”
Phí Như Lan nói: “Mẹ, nếu mẹ cũng ép con gái, vậy con gái chỉ có thể đi tìm chết.”
Lâu thị rốt cuộc không giữ được nữa, sắc mặt khó coi, miễn cưỡng cười nói: “Con nghĩ nhiều rồi, mẹ sao có thể ép con.”
“Con gái nói chờ Hãn Nhi vài năm, sẽ không sửa lời nữa.” Phí Như Lan nói, “Hãn Nhi bây giờ là tội phạm truy nã quan trọng, mẹ khẳng định không muốn. Nếu muốn bức bách, con gái nhất định chết, mẹ cẩn thận suy nghĩ một chút đi.”
Phí Như Lan nói xong đi luôn, Lâu thị tức giận đến muốn ném đồ.
Tốt xấu nhịn xuống, Lâu thị gọi Đông Phúc, đưa ra một lượng bạc: “Đuổi theo bà mối, bảo bà ta không vội làm việc, con gái của ta đã định vị hôn phu!”
Đông Phúc vừa rời khỏi, Phí Trạch đột nhiên chạy vào, tay cầm một phong thư nói: “Mẹ, tiểu thiếu gia chạy rồi!”
Lại là Phí Như Hạc ở tửu lâu để lại thư, sau đó mang theo Phí Thuần đi du lịch bốn phương.
Con hàng này bị Triệu Hãn kích thích, không muốn rúc ở huyện Duyên Sơn, muốn ra bên ngoài xông pha một phen sự nghiệp lớn.
Lâu thị mở thư, chỉ viết một câu: “Mẹ, con đi dây, đừng nhớ. Tứ thúc ở Cát An làm tuần kiểm, con lần này đi đầu nhập thúc ấy, con ở bên ngoài làm sự nghiệp lớn rồi sẽ về.”
“Khốn kiếp!”
“Phản rồi, phản hết rồi!”
“Ta thật sự là nuôi ra hai đứa con tốt!”
Lâu thị tức giận đến muốn ngất, con gái không bớt lo thì thôi, bây giờ ngay cả con trai cũng không nghe lời.
…
Đến thủy dịch Ổ Tử, đi tiếp về phía trước là hồ Bà Dương.
Mấy thuyền công Phí gia, nói cái gì cũng không chịu tiến lên tiếp, sợ gặp phải thủy phỉ trong hồ Bà Dương.
Triệu Hãn cũng không tiện bức bách bọn họ, dứt khoát ở lại dịch trạm, tự mình bỏ tiền đặt mua hàng Tết, mọi người ở đây vui vẻ đón năm mới.