Trẫm

Chương 155: Ngựa gầy Dương Châu (2)

Chương 155: Ngựa gầy Dương Châu (2)


Tiểu Hồng bị sờ không dám nhúc nhích, cả người cứng ngắc ở tại chỗ.
Hoàng Tuân Đạo nịnh hót: “Tiền bối quả nhiên là thánh thủ bụi hoa, vãn sinh bội phục!”
Triệu Hãn cười nói: “Bản công tử muốn ở lại Hoàng gia trấn mấy ngày, sau này còn có mặt hàng tốt bực này, cứ việc đưa tới cho ta là được. Nói tới tiền tổn thương cảm tình, ta cũng không mua, có thể trao đổi. Tỳ nữ trong nhà ta, đều là dốc lòng dạy dỗ, từ nhỏ học tập cầm kỳ thư họa. Bộ dáng thì không nói nữa, chỉ luận lễ nghi tài học, so với đám thiên kim khuê tú tiểu địa phương kia cũng mạnh hơn gấp trăm lần.”
Nghe nói lời ấy, Hoàng Tuân Đạo tâm chí hướng tới, thị nữ so với tiểu thư khuê các còn có tri thức hiểu lễ nghĩa hơn đó!
Hoàng Tuân Đạo nuốt nuốt nước miếng, chối từ nói: “Đã là tỳ nữ tiền bối bồi dưỡng nhiều năm, vãn sinh tuyệt đối không dám nhận.”
“Cái này có gì đâu? Tỳ nữ tốt nữa, cũng chỉ là kẻ dưới thấp kém.” Triệu Hãn thuận miệng nói, “Chờ ta về nhà một chuyến, lần sau lại đến, sẽ tặng một đứa cho ngươi làm ấm giường!”
Hoàng Tuân Đạo nghe mà cả người nóng lên, cố gắng khắc chế xúc động, chắp tay nói: “Như thế, thì đa tạ tiền bối rồi.”
Triệu Hãn còn tiếp tục chém gió: “Ngươi biết ngựa gầy Dương Châu hay không?”
“Có nghe nói chút, xin tiền bối chỉ giáo.” Hoàng Tuân Đạo trở nên giống học sinh tiểu học chăm chỉ hiếu học.
Triệu Hãn cười nói: “Ngựa gầy Dương Châu, là người mà không phải ngựa. Dương Châu nhiều thương nhân lớn, tất nhiên là xa hoa lãng phí thành phong trào. Liền có kẻ buôn người, tuyển chọn hạt giống mỹ nhân, từ vài tuổi đã bắt đầu dạy dỗ. Cầm kỳ thư họa, đó đều là thứ căn bản nhất. Còn phải biết nhảy múa hát khúc, còn phải biết hầu hạ nam nhân, để nàng đoan trang giống như phụ nữ tiết hạnh, để nàng quyến rũ giống như dâm phụ. Dù là ra ngoài chân nào bước ra trước, cũng là có chú ý.”
“Trong thiên hạ thực có thần vật này?” Hoàng Tuân Đạo giống như được mở ra thế giới mới.
Triệu Hãn châm chọc nói: “Ngươi mua không nổi.”
Hoàng Tuân Đạo vội hỏi: “Định giá bao nhiêu?”
Triệu Hãn giải thích: “Ngựa gầy Dương Châu cũng chia phẩm chất. Dù là cấp thấp nhất, một con ngựa gầy cũng phải vài trăm lượng.”
“Vậy cấp cao thì sao?” Hoàng Tuân Đạo khó có thể tưởng tượng.
Triệu Hãn mặc sức chém gió: “Ba năm trước, có một con ngựa gầy nuôi bảy năm, thiên tư quốc sắc, tài nghệ tuyệt hảo. Bị một thương nhân bán muối mua đi, tận năm vạn lượng bạc.”
“Năm... Năm vạn lượng? Chỉ mua một nữ nhân?” Hoàng Tuân Đạo trợn mắt cứng lưỡi, cho rằng mình nghe lầm.
Triệu Hãn cười nói: “Thương nhân muối không thiếu tiền. Năm vạn lượng mua một con ngựa gầy, lập tức đưa đi cho quốc công gia, sau này kiếm được càng nhiều tiền hơn!”
“Thì ra là thế, thì ra là thế.” Hoàng Tuân Đạo cuối cùng tin, con ngựa gầy năm vạn này, diêm thương cự cổ cũng không dám cưỡi, sợ cũng chỉ có quốc công gia có thể hưởng thụ.
Triệu Hãn thở dài nói: “Ài, nhà ta lại không được. Chỉ mua con ngựa gầy ba ngàn lượng, còn bởi vậy bị gia phụ nhốt ba ngày, bảo ta quay mặt vào tường cảnh tỉnh lại. Ngươi nói cái này có tức người ta hay không?”
Đúng vậy, thật tức, nếu là của ta thì tốt bao nhiêu.
Ngựa gầy ba ngàn lượng, không phải cưỡi nữ nhân, quả thực chính là cưỡi bạc.
Hoàng Tuân Đạo vội vàng cười lấy lòng: “Lệnh tôn gia giáo rất nghiêm, không hổ là hào môn đại tộc.”
“Ngựa gầy ba ngàn lượng, tiểu hữu muốn thấy không?” Triệu Hãn mặt gian nháy mắt, “Lần sau mang đến, cho ngươi kiến thức một chút. Nhưng, chỉ có thể đàn từ xướng khúc cho ngươi, con ngựa gầy này là vật ta âu yếm, người bên ngoài là sờ cũng không cho sờ.”
“Lý nên như thế, lý nên như thế.” Hoàng Tuân Đạo liên tục nói, “Có thể nghe một khúc, đó là vãn sinh có phúc.”
Hoàng Tuân Đạo bị một phen nói nhảm khiến cho ngứa ngáy trong lòng, hận không thể lập tức bán hết gia sản, cũng đi Dương Châu mua một con ngựa gầy.
Nhưng nghĩ về cái giá đó, vẫn là thôi đi.
Triệu Hãn thấy lão già này đã bị nói tới mê mẩn tâm hồn, lập tức quay lại chính đề: “Năm trăm lượng bạc này, ba trăm lượng dùng cho san lấp mặt bằng bãi đất. Ta đã cho đủ bạc, ngươi phụ trách chiêu mộ công nhân làm việc, phải trong nửa tháng san lấp ra. Hai trăm lượng còn lại, ngươi cầm mua vật liệu đá, vật liệu gỗ trước, nhắm chừng là không đủ, dùng xong ta lại bù cho ngươi.”
Ba trăm lượng dùng cho san lấp bãi sông?
Số tiền này cũng quá lãi rồi, quả thực là phá gia chi tử mà!
Hoàng Tuân Đức nghĩ lại chút, ba trăm lượng tính cái rắm, người ta mua con ngựa gầy đã ba ngàn lượng.
Hoàng Tuân Đức lập tức vỗ ngực nói: “Bao ở trên người ta, không cần nửa tháng, mười ngày có thể mang bãi san bằng!”
Kỳ hạn công trình mười ngày mặc dù có hơi ngắn, hơn nữa trong lúc cày bừa vụ xuân không dễ tuyển người, nhưng vì tiền cũng chỉ có thể liều mạng, ai dám không nghe lời thì vụt tới chết!
“Được rồi, không nói nữa!”
Triệu Hãn cầm lấy khế ước bán thân của Tiểu Hồng cùng Tiểu Thúy, lại kéo tay Tiểu Hồng vuốt ve qua lại, cũng lười nhìn Hoàng lão gia thêm một lần nào nữa: “Công trường giao cho ngươi, bản công tử phải đi về tận hưởng sơn dã mỹ thú. Hê hê, một người đã là hưởng thụ, hai người đặt cùng một chỗ, chẳng phải lâng lâng như tiên?”
“Ta tiễn tiền bối.” Hoàng Tuân Đức cúi thấp nửa người nói.
“Không cần, ngươi trở về đi.” Triệu Hãn ôm eo Tiểu Hồng kích đi ra ngoài.
Hoàng Tuân Đức vẫn là tiễn ra khỏi sảnh, mắt nhìn Triệu Hãn rời đi, lại nhịn không được hô: “Tiền bối đi thong thả, nếu là hai đứa không đủ, vãn sinh nơi này còn, cứ việc tới lấy dùng là được.”
Gia nô đứng ngây ra ở tại chỗ, còn đang nghĩ ngợi lung tung, trong đầu tất cả đều là lời nói mới rồi của Triệu Hãn.
“Khụ khụ!”
Hoàng Tuân Đức ho khan hai tiếng, quát lớn: “Còn thất thần làm chi?”
Gia nô phục hồi tinh thần lại, vội hỏi: “Lão gia, Triệu tướng công kể những thứ đó, đều là thật?”
“Còn có thể giả?” Hoàng Tuân Đức vẻ mặt khinh rẻ, “Dương Châu, Tô Châu, đều là quận giàu. Một con ngựa gầy đỉnh cấp, liền bằng với cả trấn chúng ta. Triệu tướng công nếu không nói, ngươi cả đời cũng không biết, dù là nằm mơ cũng không mơ đến.”
“Lão gia dạy dỗ đúng.” Gia nô vội vàng cười lấy lòng.
Hoàng Tuân Đức không để ý tới gia nô nữa, ôm lấy bạc trắng bóng, ở nơi đó sờ rồi lại sờ.
Lúc trước lão còn nghĩ, làm sao từ chỗ Triệu Hãn lừa tiền.
Nhưng người ta ra tay hào phóng, năm trăm lượng nói cho là cho, đây còn chỉ là phí dụng công trình giai đoạn trước, sau này không thiếu được lại có mấy ngàn hơn vạn lượng.
Cần phải lừa tiền sao?
Theo Triệu tướng công ăn canh là được, kẽ ngón tay Triệu tướng công tùy tiện rơi ra mấy đồng, đã đủ Hoàng lão gia ta kiếm đủ bạc rồi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất