Chương 159: Thùng thuốc nổ (2)
“Đều muốn tạo phản sao?” Hoàng Tuân Đạo lớn tiếng giận dữ mắng.
Một tá điền to gan nói: “Hoàng lão gia, ngươi chớ bị người bên ngoài này lừa, cày bừa vụ xuân không thể chậm trễ.”
Một tá điền khác nói: “Bãi đá lởm chởm có thể chiếm, ruộng đất lại không thể chiếm, đó là thứ đời đời lưu lại.”
“Đánh rắm.” Hoàng Tuân Đức giận dữ, chỉ vào các tá điền đó nói, “Mau cút về bãi sông làm việc cho ta, ai còn dám gây chuyện lập tức đánh chết!”
Ở trong mắt Hoàng lão gia, chậm trễ cày bừa vụ xuân không tính là gì, đơn giản đói chết vài người, thu ít đi mấy thạch lương thực. Triệu tướng công cho đủ bạc, lương thực không đủ đi mua là được, tá điền chết đói liên quan mình cái rắm.
Một tá điền chết đói, vô số tá điền chờ trồng trọt, tranh càng dữ càng tốt, còn có thể nhân cơ hội đề cao tiền thuê ruộng.
Về phần chiếm dụng đất canh tác, vậy lại càng không tính là gì, chỉ cần kho hàng có thể dựng lên, sau này sẽ có càng nhiều khách buôn dừng lại ở Hoàng gia trấn.
Các tá điền tụ tập không chịu đi, cũng không dám động võ cùng Hoàng lão gia, chỉ có thể giằng co ở nơi đó không biết làm sao.
Triệu Hãn đột nhiên ở trên lầu hô: “Đều là hiểu lầm, Hoàng lão gia với ta đều không có ác ý, chúng ta có việc ngồi xuống từ từ thương lượng!”
“Không phải thương lượng, ngươi mau mau rời khỏi Hoàng gia trấn!” Một tá điền rống to.
Hoàng Tuân Đạo chợt thấy mất mặt ở dưới mí mắt Triệu Hãn, lão giận dữ nói: “Đánh cho ta!”
Trưởng tử Hoàng Thuận Thành, thứ tử Hoàng Thuận Chương, lập tức mang theo gia nô lao tới đánh.
Các điền nô không dám phản kháng, chỉ đành chạy trối chết.
Triệu Hãn nói với Tiểu Hồng, Tiểu Thúy: “Nhìn cẩn thận chút, người nào bị đả thương thì nhớ kỹ.”
Tiểu Hồng, Tiểu Thúy không hiểu ý hắn, chỉ thầm nhớ tá điền bị đả thương.
Ý tứ của Triệu Hãn rất đơn giản, hắn không muốn chậm rãi phát triển nữa, phải mau chóng có một căn cứ địa.
Hoàng gia trấn cũng rất không tệ, đi phía Tây là núi lớn, hơn nữa nơi này mâu thuẫn giai cấp phi thường nghiêm trọng.
Chẳng qua bị ép bởi dâm uy của Hoàng lão gia, các tá điền không dám phản kháng, còn thiếu một thùng thuốc nổ để dẫn nổ.
Một ngàn lượng bạc, cũng đủ làm thùng thuốc nổ!
Người Hoàng gia cũng không thật sự hạ tử thủ, bị thương nhẹ vô số, bị thương nặng hoàn toàn không có, dù sao công trường cần nhân thủ, đánh hỏng rồi làm sao kiếm bạc của Triệu tướng công?
...
Ban đêm.
Triệu Hãn dẫn theo Trần Mậu Sinh, Tiểu Hồng, Tiểu Thúy, lần mò tới trong nhà Tiểu Hồng thăm người bị thương.
Gõ cửa thật lâu, rốt cuộc mở ra.
“Cha, là con!” Tiểu Hồng vội vàng nói.
Bởi vì ánh sáng tối tăm, lão nông cũng không nhận ra Triệu Hãn, nghe được con gái nói chuyện, lập tức để bọn họ vào trong nhà.
Triệu Hãn đột nhiên nhét một nắm đồng tiền qua, nói: “Lão trượng, ta là thương nhân từ nơi khác tới kia, ta là đến nhận lỗi với các ngươi.”
Lão nông trong tay cầm đồng tiền, muốn mắng chửi người lại mắng không ra miệng, chỉ ngẩn ra ở nơi đó không nói lời nào.
Triệu Hãn lại nói: “Ta cho Hoàng lão gia một ngàn lượng bạc, bảo hắn mời người san bằng bãi đá lởm chởm. Trước đó đã nói, mỗi người mỗi ngày ba mươi đồng tiền công, hơn nữa có thể chờ cày bừa vụ xuân xong lại khởi công. Lại không biết, hắn sao lại... Ài... Là ta có lỗi với các ngươi. Ta một người ngoài, cũng không tiện đối nghịch với Hoàng lão gia. Ngươi nói đúng không?”
“Thật sự mỗi ngày ba mươi đồng tiền công?” Lão nông bắt được trọng điểm.
Triệu Hãn nói: “Ta vốn định trả năm mươi đồng, nhưng Hoàng lão gia nói không cần nhiều vậy, chỉ có thể giảm xuống ba mươi đồng. Các ngươi chậm rãi dưỡng thương, ta còn phải đi bái phỏng nhà tiếp theo.”
Lão nông vội vàng nói: “Ta đưa lão gia đi.”
“Không cần, không cần, lão trượng nghỉ ngơi trước.” Triệu Hãn chắp tay rời khỏi.
Chờ bọn họ rời khỏi, cha mẹ cùng anh trai chị dâu Tiểu Hồng, lập tức cầm đèn đếm tiền, ước chừng có hai trăm đồng tiền!
Chị dâu nói: “Vị Triệu lão gia này là người tốt, nửa đêm còn tự mình đến nhận lỗi.”
Đại ca tức giận nói: “Ta vừa xong nghe rõ rồi, Triệu lão gia là cho tiền công, Hoàng lão gia hắn mỗi ngày chỉ bao hai bữa cơm. Còn tất cả đều là loãng, ăn cũng ăn không đủ no!”
“Có biện pháp nào.” Lão nông thở dài nói, “Ở Hoàng gia trấn này, Hoàng lão gia chính là thổ hoàng đế.”
Trong một đêm, Triệu Hãn thăm mười bảy hộ gia đình người bị thương.
Ngày hôm sau.
Trên công trình bãi sông, khắp nơi đều đang truyền chuyện tiền công.
Có tá điền to gan hỏi đốc công: “Lục gia, tiền công này tính thế nào?”
Đốc công cười lạnh: “Tiền công gì? Mỗi ngày cho các ngươi ăn hai bữa, còn không biết tốt xấu?”
Tá điền đó căm giận rời khỏi, lúc giữa buổi sáng ăn cơm, nói với người ngoài: “Hoàng lão gia mang tiền công nuốt hết, một đồng tiền cũng không cho chúng ta.”
“Không trả tiền thì thôi, ruộng nhà ta còn chưa canh tác xong, chậm trễ cày bừa vụ xuân năm nay làm thế nào!” Một tá điền khác nói một chút liền bắt đầu khóc.
Thùng thuốc nổ đã chôn xuống, chỉ thiếu có người đến châm lửa.
…
“Keng keng keng keng! ! !”
“Hắc !Hắc !Hắc !”
Dưới Ngưu lĩnh, tiếng chùy gõ cùng hô khẩu hiệu lúc trầm lúc bổng.
Tổng cộng hơn mười người, đang đục đẽo đá, cũng nâng đến bờ sông chất đống. Chờ bãi đá lởm chởm bờ bên kia san bằng, vật liệu đá thu thập được sẽ chở lên thuyền vận chuyển đi.
Những thợ đá này, đều là bán nghiệp dư.
Một trấn nhỏ, nào có nhiều việc chuyên nghiệp để làm?
Bọn họ bình thường đều lấy làm ruộng mà sống, làm thợ đá chỉ thuộc loại làm thêm kiếm khoản thu nhập thêm.
Mặc dù là thợ đá nghiệp dư, cũng tương đối cao lớn khỏe mạnh, không giống tá điền bình thường dễ ức hiếp như vậy.
Bởi vậy, Hoàng lão gia đặc biệt khai ân, chỉ cần bọn họ vào núi khai thác đá, mỗi người mỗi ngày cho mười đồng tiền công, hơn nữa cung cấp một bữa cơm khô, một bữa cháo.
“Ăn cơm, ăn cơm!” Đốc công quát.
Thời gian ăn cơm, mỗi ngày khoảng mười giờ sáng, bốn giờ chiều. Một ngày chỉ ăn hai bữa, cái này ở nông thôn xa xôi là lệ thường, không so được với Duyên Sơn bên kia ăn ba bữa.
Hơn mười thợ đá ngồi cùng một chỗ, bưng bát cơm nhất thời sôi trào.
Một thợ đá tên là Hoàng Thuận quát: “Không phải nói năm ngày ăn thịt một lần sao? Sao tất cả đều là dưa muối!”
Đốc công cười lạnh: “Có cơm khô ăn đã không tệ rồi, lũ thấp kém còn muốn ăn thịt?”
Lần trước ở khách sạn náo loạn một hồi, Hoàng Tuân Đức cũng có chút sợ hãi. Không phải sợ đám tá điền tạo phản, mà là sợ các tá điền lại gây sự, chậm trễ kỳ hạn công trình của Triệu tướng công không nói, còn mất mặt ở chỗ Triệu tướng công.
Vì thế, tá điền san bằng bãi đá, mỗi nhà chỉ bỏ ra một người làm việc, người nhà còn lại có thể đi bận rộn cày bừa vụ xuân.