Trẫm

Chương 158: Thùng thuốc nổ (1)

Chương 158: Thùng thuốc nổ (1)


Lại là mấy ngày trôi qua, Hoàng Tuân Đạo đáp ứng toàn bộ yêu cầu của Triệu Hãn.
Triệu Hãn cũng rất sảng khoái, lại trả năm trăm lượng bạc. Từ trạm thu thuế cướp được một ngàn năm trăm lượng, nháy mắt chỉ còn một phần ba, mặt khác còn lại một rương rưỡi đồng tiền.
Ba người ra ngoài đưa bạc, Trương Thiết Ngưu tiếp tục trông giữ tiền tài.
Tiểu Hồng mang Tiểu Thúy kéo đến một bên, thấp giọng nói nhỏ: “Công tử sợ là muốn làm việc gì lớn.”
Tiểu Thúy cười nói: “Công tử làm vốn chính là việc lớn.”
“Không cho phép kêu ra tiếng.” Tiểu Hồng dán đến bên tai nàng nói, “Công tử muốn hại Hoàng lão gia, bỏ nhiều tiền vốn như vậy, khẳng định muốn mang Hoàng lão gia giết chết!”
“Sao...”
Tiểu Thúy vội vàng che miệng: “Sao có khả năng, công tử không phải muốn làm ăn với Hoàng lão gia sao?”
“Công tử sợ không phải con em nhà giàu gì.” Tiểu Hồng hỏi, “Ngươi từng thấy người nhà giàu nào, cam nguyện quỳ xuống dập đầu cùng nô tỳ?”
Tiểu Thúy lắc đầu nói: “Không có. Chớ nói nhà giàu, dù là tá điền trong thôn, không xem ở trên mặt lão gia, cũng sẽ không dập đầu với nô tỳ chúng ta.”
“Chính là đạo lý này.” Tiểu Hồng nói, “Ta đoán nha, công tử có thể là cường đạo.”
Tiểu Thúy cười nói: “Nào có cường đạo tuấn tú như vậy.”
Tiểu Hồng cảm giác câu thông với Tiểu Thúy rất mệt mỏi, tự nói: “Công tử nếu làm cường đạo, vậy ta liền đi làm bà cường đạo.”
“Ngươi chớ nói lung tung, công tử sao có thể là cường đạo, làm cường đạo bị quan lão gia bắt phải mất đầu.” Tiểu Thúy có chút sợ hãi.
Tiểu Hồng thầm oán nói: “Ngươi thực ngốc, công tử hai ngày nay, luôn luôn hỏi thăm tin tức trong thôn. Nhà ai có ruộng đất, nhà ai có cửa hàng, nhà ai cùng nhà ai từng có khúc mắt, cái gì có cái gì không đều bảo chúng ta nói. Đây không phải cường đạo thải bản tử (tìm hiểu tình hình) sao?”
“Cái gì là thải bàn tử?” Tiểu Thúy hỏi.
“Chính là nghe ngóng rõ trước, đến lúc đó dễ xuống tay.” Tiểu Hồng nói cho biết, “Ngươi không được kể ra bên ngoài nha, đừng hỏng việc tốt của công tử.”
Tiểu Thúy vội vàng lắc đầu: “Sẽ không, sẽ không.”
Tiểu Hồng đột nhiên bắt đầu ảo tưởng: “Ngươi nói công tử đoạt hàng hóa tiền bạc, trở lại trong sơn trại, sẽ phong chúng ta làm áp trại phu nhân hay không? Ta lớn hơn ngươi nửa tuổi, đến lúc đó, ta là đại phu nhân, ngươi là nhị phu nhân.”
“Được dó, chỉ sợ công tử chướng mắt chúng ta.” Tiểu Thúy cũng cười lên.
Tiểu Hồng hỏi: “Ngươi không sợ bị quan phủ bắt sao?”
“Sợ chứ, nhưng công tử rất thông minh, khẳng định sẽ không bị quan sai bắt được.” Tiểu Thúy lấy tay chống quai hàm, nghiêng đầu nói, “Đời này, đều là ta quỳ xuống trước người khác, còn lần đầu có người quỳ với ta. Lúc ấy sợ hãi, nhưng quay đầu lại rất vui vẻ, nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.”
Tiểu Hồng tựa như rất hiểu biết, nói: “Công tử đang thu mua lòng người.”
Tiểu Thúy hỏi: “Chúng ta vốn là người của công tử, hắn thu mua lòng người làm gì?”
Tiểu Hồng thuần thục nói: “Ngu ngốc, công tử chẳng những muốn thân thể chúng ta, còn muốn trái tim chúng ta.”
“Ngươi nói bậy, công tử sẽ không lừa chúng ta.” Tiểu Thúy cả giận nói.
“Bị lừa lại làm sao?” Tiểu Hồng cười nói, “Có nam nhân nguyện ý quỳ với ta, còn dập đầu với ta nhiều như vậy, dù bị lừa ta cũng cam tâm tình nguyện. Mặc kệ hắn là thổ phỉ hay cường đạo, sau này đi theo hắn là được.”
Tiểu Thúy lẩm bẩm: “Đúng vậy, đi theo hắn là được.”
Làm nha hoàn yêu cầu rất thấp, động cái bị đánh chửi, cho các nàng ăn no, đã có thể khiến các nàng trung thành và tận tâm.
Triệu Hãn lại nói mỗi người bình đẳng, không có chia ra lương tiện, còn quỳ xuống dập đầu với các nàng.
Cái này làm sao chống đỡ được?
Buổi tối ngày đó, hai thiếu nữ cả đêm không ngủ, đều tự ôm gối đầu vụng trộm khóc.
Có người mang các nàng coi là người, là thật tâm mang các nàng coi là người, không phải giả bộ để lừa gạt!
Nói cực đoan một chút, ngày nào đó Triệu Hãn gặp được nguy hiểm, Tiểu Hồng và Tiểu Thúy khẳng định xông lên đi chắn đao.
Ở trong mắt cổ nhân, đây là thu mua lòng người.
Danh tướng chiến quốc Ngô Khởi, dưới trướng có binh sĩ mọc nhọt độc, Ngô Khởi tự mình hút nhọt cho hắn. Mẫu thân binh sĩ nghe được tin tức, lập tức chuẩn bị hậu sự cho con, khóc nói: “Chồng đã vì tướng quân chịu chết, con trai sợ cũng cách cái chết không xa nữa.”
Ngươi tốt với ta, ta chết vì ngươi!
...
Triệu Hãn muốn làm cường đạo sao?
Đã có người mang hắn coi là cường đạo, hơn nữa nhân số còn không ít.
Ngày thứ mười sáu Triệu Hãn tới Hoàng gia trấn, đột nhiên có hơn trăm tá điền bao vây khách sạn.
Nguyên nhân của tất cả, là Hoàng Tuân Đức bị bạc làm váng đầu, liên tục một ngàn lượng bạc đập ra, sau đấy còn có vô số bạc chờ vào hầu bao. Lão lập tức đáp ứng yêu cầu của Triệu Hãn, mang diện tích thu hồi dài hơn rộng hơn, rất nhiều ruộng cày cũng bao hàm ở bên trong.
Hơn nữa, bởi vì Triệu Hãn thúc giục kỳ hạn công trình, Hoàng Tuân Đức cũng vội kiếm bạc, trực tiếp bức bách tá điền đi san bằng bãi đá, ép tá điền vào núi chặt cây đục đá.
Cày bừa vụ xuân còn chưa chấm dứt đâu!
Đây là mang các tá điền ép tới chết, nhỡ đâu chậm trễ cày bừa vụ xuân, cả nhà già trẻ liền không sao sống được nữa.
Bởi vì các nông dân Triệu Hãn chiếm dụng đất canh tác, mà chịu khổ cướp ruộng, dẫn đầu bắt đầu ở công trường oán giận. Tá điền khác càng nghĩ càng giận, bọn họ không dám tìm Hoàng lão gia tính sổ, vì thế liền xâu chuỗi lại hướng tới khách sạn.
Chỉ cần đuổi đi Triệu Hãn, chuyện gì cũng giải quyết!
Triệu Hãn đứng ở trên lầu nhìn xuống chúng sinh, phía dưới là vô số tá điền giơ cao công cụ lao động. Bọn họ tình cảm quần chúng xúc động, trong miệng phun ra vô số chữ thô tục, mang tổ tông mười tám đời Triệu Hãn ân cần thăm hỏi hết.
“Công tử.” Trương Thiết Ngưu xách rìu đi tới, “Muốn ta giết ra, mang lũ khốn kiếp này đuổi hết đi hay không?”
Triệu Hãn tức giận nói: “Cút về luyện chữ!”
“Vâng.” Trương Thiết Ngưu gãi gãi đầu.
Tiểu Hồng vươn cổ nhìn một cái, thấp giọng nói: “Công tử, cha cùng đại ca ta đều ở bên dưới.”
“Không sao.” Triệu Hãn cười nói.
Tiểu Hồng lại nói: “Công tử, chờ ngươi cướp Hoàng lão gia, lúc đi có thể chia mấy lượng cho cha ta hay không?”
Triệu Hãn cười ha ha: “Yên tâm, ta không đi.”
Cửa chính cửa sổ khách sạn đóng chặt, khách nhân đều trốn vào trong phòng, thuyền buôn ở bến tàu cũng có thể đi thì đi, sợ các tá điền này sẽ gây thành dân loạn.
Buồn cười là, khách sạn này là của Hoàng lão gia, các tá điền gây chuyện không dám mạnh mẽ tấn công.
Chưa qua bao lâu, Hoàng Tuân Đạo mang theo con trưởng Hoàng Thuận Thành, con thứ Hoàng Thuận Chương, còn có hơn trăm gia nô cùng nhau đến ngoài khách sạn.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất