Chương 160: Triệu lão gia cứu mạng
Mà công nhân vào núi khai thác đá, đốn củi, chẳng những có được đãi ngộ của tá điền bình thường, hơn nữa cách mỗi năm ngày có thể ăn thịt một lần.
Ngày đầu tiên mệnh lệnh đưa xuống, mọi người quả nhiên thấy thịt, tuy phân lượng phi thường thưa thớt.
Lúc này vừa lúc là ngày thứ sáu, vốn nên ăn thịt, lại ngay cả một chút dầu cũng không có, thế mà để bọn họ ăn dưa muối!
Hoàng lão gia nói ăn thịt liền ăn thịt?
Gia nô phụ trách hậu cần bếp núc, đốc công phụ trách giám sát, bọn họ không nhân cơ hội kiếm tiền sao?
Từng tầng cắt xén, chỉ còn dưa muối.
Các thợ đá vừa ăn cơm gạo lức, vừa gặm dưa muối, trên mặt tất cả đều là phẫn nộ.
Vào núi khai thác đá là việc nặng, một bữa khô, một bữa cháo, còn chỉ có thể gặm dưa muối, sao có thể no nổi chứ? Tương đương mỗi ngày đói bụng làm việc.
Hơn nữa, bọn họ đều là lao động khỏe mạnh trong nhà, thiếu bọn họ khẳng định chậm trễ cày bừa vụ xuân.
“Yêu thúc, ngươi nghe nói chưa? Triệu lão gia từ nơi khác tới, mỗi ngày cũng không chỉ cho mười đồng tiền công.” Một thợ đá thấp giọng nói.
Yêu thúc tên Hoàng Yêu, bối phận rất lớn, thật ra cũng chỉ hơn hai mươi tuổi.
Hoàng Yêu là từng tiếp xúc với đời, hàng năm bị phái đi huyện thành vận lương, chính là mang thuế ruộng trong thôn vận đi huyện nha. Có một năm, hắn còn bị tri huyện giữ lại, giúp đỡ sửa tường thành nửa năm.
Ở nửa năm đó, tiền công không kiếm được mấy đồng, cha đẻ trong nhà lại chết đói, mẹ ruột vì tiết kiệm lương thực lựa chọn thắt cổ.
Hoàng Yêu hỏi: “Triệu lão gia cho bao nhiêu tiền công?”
Thợ đá kia nói: “Triệu lão gia cho một ngàn lượng bạc, tám trăm lượng mua bãi đá, Hoàng lão gia phụ trách mang bãi sông san bằng ra. Trong hai trăm khác, đều là tiền công cho thợ khai thác đá cùng công nhân đốn củi, tiền Triệu lão gia mua đá, gỗ tính riêng.”
Đám thợ đá nhất thời chấn động, Triệu lão gia cũng thật có tiền!
Một thợ đá nói: “Chúng ta khai thác đá, còn có những người chặt cây kia, chỉ tiền công đã cho hai trăm lượng?”
“Không phải sao?” Thợ đá lúc trước nói, “Triệu lão gia lúc trước định tiền công, thợ khai thác đá một ngày 0 văn, người đốn củi một ngày 60 đồng, bãi đá bên kia một ngày 50 đồng. Bây giờ tốt rồi, chúng ta khai thác đá một ngày chỉ 0 văn, chặt cây một ngày 5 đồng, bãi đá bên kia ngay cả tiền công cũng không có!”
Một thợ đá khác thì nói: “Ta cũng nghe người ta nói, Triệu lão gia không thúc giục kỳ hạn công trình, khuyên Hoàng lão gia cày bừa vụ xuân xong rồi lại bắt đầu làm.”
“Vậy Hoàng lão gia cho cái gì?”
“Cho cầm bạc đấy. Cái kho hàng này còn chưa bắt đầu xây đâu, Triệu lão gia đã cầm một ngàn lượng. Tiền còn lại, không chừng có mấy ngàn lượng?”
“Hoàng lột da chó chết!”
“Triệu lão gia này thật sự là người tốt, nghe nói tá điền bị đả thương, hắn ngay trong đêm đi đưa tiền nhận lỗi. Hắn một người từ nơi khác tới, nào dám ức hiếp người địa phương chúng ta? Đều là Hoàng lão gia đang làm chuyện xấu!”
“Ài, đừng nói nữa, đây đều là số mệnh. Chúng ta trời sinh số mệnh thấp hèn!”
“...”
Cơm còn chưa ăn xong, đốc công lại bắt đầu thúc giục, mọi người chỉ có thể lùa hết vào trong miệng.
Buổi chiều, đột nhiên một tảng đá lăn xuống, có thợ đá tránh không kịp, xương ống chân bị đè gãy.
Đối với mỏ đá mà nói, đây là tai nạn lao động rất thông thường.
Đốc công không chút hoang mang, chỉ bảo Hoàng Yêu mang người bị thương cõng đến bờ sông, chờ thuyền lái tới lại cho người bị thương về nhà.
Thợ đá còn lại, tiếp tục làm việc.
Lúc chờ thuyền, Hoàng Yêu hỏi: “Lý Tứ bị thương, phí thuốc thang tính thế nào?”
Đốc công hỏi ngược lại: “Tự hắn bị thương, tự mình bỏ tiền thuốc, chuyện liên quan gì tới Hoàng lão gia?”
Hoàng Yêu không nói gì nữa, chỉ siết chặt nắm tay.
...
Khách sạn.
Hoàng Tuân Đức ngay cả xưng hô cũng thay đổi, phẫn nộ chất vấn: “Triệu lão đệ, ngươi vì sao nửa đêm đi nhận lỗi, còn nói bậy đã định ra tiền công?”
Triệu Hãn vẻ mặt mơ hồ: “Tiền công gì? Bản công tử chưa nhắc tiền công nha.”
“Vậy ngươi có nửa đêm nhận lỗi tá điền hay không?” Hoàng Tuân Đức hỏi.
“Có.” Triệu Hãn giải thích, “Ta một người nơi khác tới, về sau còn muốn làm ăn ở Hoàng gia trấn, cũng không thể mang các tá điền đó đắc tội hết. Gia phụ thường nói, làm ăn hòa khí phát tài, mang người ta đả thương còn có hòa khí gì? Sau này mang kho hàng xây lên, nếu người địa phương ba ngày thì hai bữa gây chuyện, Triệu gia ta làm ăn còn làm như thế nào?”
Hoàng Tuân Đức miễn cưỡng tin, vô cùng đau đớn nói: “Ngươi hồ đồ nha. Mấy tên hèn mọn sợ gì chứ? Dám gây chuyện đánh luôn!”
Triệu Hãn cười lạnh: “Hoàng lão gia ngươi đương nhiên dám đánh, ta một người nơi khác nào dám? Mang dân chúng bản địa đắc tội quá, nửa đêm đốt sạch kho hàng của ta, ta sợ là khóc cũng không khóc được, thậm chí cũng tra không ra là ai làm.”
Hoàng Tuân Đức không thể phản bác.
Triệu Hãn lại nói: “Hoàng huynh à, ngươi chưa rời xa nhà làm ăn, ngươi không biết trong đó có bao nhiêu khó khăn. Ta vì sao cho ngươi nhiều bạc như vậy? Không phải là muốn giao hảo thân sĩ bản địa sao? Ngươi thực cho rằng ta là phá gia chi tử coi tiền như rác à?”
“Triệu lão đệ nói đùa rồi, ta lại không lừa bạc ngươi, lấy đâu ra cái gì coi tiền như rác.” Hoàng Tuân Đức có chút xấu hổ, tiếp nhận ý kiến này.
Triệu Hãn tiếp tục nói: “Triệu gia ta ở Tuyền Châu cũng có kho hàng, chính là vì đắc tội du côn Tuyền Châu, mấy vạn lượng hàng hóa một mồi lửa đốt sạch sẽ.”
Hoàng Tuân Đức nghe cũng đau thịt, mấy vạn lượng hàng bị đốt sạch.
Triệu Hãn thở dài nói: “Hoàng huynh ngươi ban ngày đánh người, tiểu đệ ta buổi tối đưa tiền, ta cái này dễ dàng sao? Nửa đêm, ôm nha hoàn ngủ không tốt?”
Hoàng Tuân Đức nghi hoặc nói: “Thực không nhắc chuyện tiền công?”
“Ta nhắc tiền công làm gì? Ăn no rửng mỡ à.” Triệu Hãn buồn bực nói.
Hoàng Tuân Đức cáo từ rời khỏi, luôn cảm thấy chỗ nào không đúng, nhưng lại như thế nào cũng không nghĩ ra.
Cho dù Triệu Hãn âm thầm kích động tá điền, vậy cũng nên có mưu đồ chứ.
Nhưng Triệu Hãn một ngàn lượng bạc cũng cho rồi, kích động tá điền có thể mưu đồ gì? Không có lợi để mà mưu đồ nha!
Trái lo phải nghĩ, Hoàng Tuân Đức vẫn lựa chọn tin tưởng, bởi vì Triệu Hãn không có lý do nói gì về tiền công.
Khẳng định là tá điền chậm trễ cày bừa vụ xuân, lòng mang oán hận, có người cố ý bịa đặt!
Hoàng Tuân Đức sau khi về nhà, lập tức phái thêm gia nô làm giám công. Ngay cả ăn cơm, công nhân cũng không cho phép ngồi cùng nhau, phải cách ly ba bước trở lên ăn cơm.
Bạc này, một mình Hoàng Tuân Đức nuốt không trôi.
Thu hồi đất đề cập ba nhà giàu, đều là tộc nhân Hoàng gia phân ra. Ngày đó xuất động hơn trăm gia nô, cũng là ba nhà cùng nhau góp đủ số, bản thân Hoàng Tuân Đức chỉ có thể bỏ ra hơn sáu mươi.
Trong nhà Hoàng lão gia, tính cả nha hoàn cùng bà già nấu cơm, nhân số gia nô cũng mới miễn cưỡng hơn trăm.