Chương 161: Đầu danh trạng (1)
Bãi sông khởi công ngày thứ tám.
Cảm xúc oán giận đã đạt tới điểm tới hạn, bởi vì công trường không cho trao đổi riêng, có thể dùng gặp trên đường chỉ biết đưa mắt ngó để hình dung.
Hơn nữa, đãi ngộ của công nhân bãi đá lởm chởm trở nên càng kém hơn.
Giám công nhiều thêm mấy tên, cắt xén chia lãi cũng nhiều lên, mỗi ngày cung cấp cháo như nước lã. Các công nhân căn bản ăn không đủ no, buổi tối về nhà, còn phải tự mình nấu cơm thêm.
“Rầm!”
Một tá điền nâng đá vụn đột nhiên ngất ngã xuống đất.
“Sao lại ngất rồi?” Đốc công nhíu mày nói.
Một giám công khác nói: “Sợ là đang lười.”
Đốc công bị chọc cười: “Trộm lười cái rắm, ngươi mỗi ngày ăn ít như vậy, hàng ngày làm việc nặng cũng phải ngất.”
Mấy tên giám công đều đang bật cười, ngóng trông mệt chết thêm mấy người mới tốt.
Những tá điền này đều là lao động khỏe mạnh trong nhà, một khi bọn họ ở công trường mệt chết, năm nay khẳng định không nộp nổi tiền thuê đất.
Các giám công đều là tâm phúc của Hoàng lão gia, có thể khuyến khích chủ nhân cướp ruộng, chuyển cho người nhà mình trồng trọt. Cả trấn chỉ ít đất như vậy, tá điền chết càng nhiều, đất canh tác để trống ra cũng liền càng nhiều.
Tá điền mệt ngất bị nâng đến bên cạnh nằm một lúc.
Vừa mới tỉnh lại, đang định uống nước, đã bị giám công vụt cho một roi: “Còn trộm lười, nhanh đi làm việc!”
Chính là phải đánh, chính là phải thúc giục, mệt chết tốt nhất.
Ruộng nước người này canh tác, có một mảnh thu hoạch cũng không tệ. Làm người này mệt chết, năm nay cứ chờ thiếu tiền thuê đi, lại nhân cơ hội khuyến khích một phen, sang năm khẳng định bị đoạt ruộng.
Hoàn cảnh hiểm ác, đồng loại chết, có thể chia mà ăn!
Tất cả thợ khéo dừng làm việc, đều tức giận nhìn qua, lại không dám động thủ tạo phản.
“Nhìn cái gì vậy? Muốn ăn đòn!” Đốc công hét lớn.
Lửa giận tích góp, lại cứng rắn ép xuống, mọi người chỉ có thể vùi đầu làm việc.
Đột nhiên, Triệu Hãn mang theo Tiểu Hồng, Tiểu Thúy, chậm rãi hướng công trường đi tới, phía sau còn dẫn theo hai tiểu nhị khách sạn.
Đốc công vội vàng đón, cúi đầu khom lưng nói: “Triệu tướng công, sao ngài đến đây?”
Triệu Hãn cười nói: “Ta đến xem tiến độ.”
Đốc công vỗ ngực nói: “Triệu tướng công yên tâm, cam đoan làm được nhanh, ai dám không nghe lời, đánh hắn tới chết!”
Đám giám công nhao nhao phụ họa.
Triệu Hãn cao giọng khuyên nhủ: “Bà con quê nhà, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, vẫn là đừng đánh người ta thì tốt hơn. Ta là người làm ăn, chú ý hòa khí phát tài, các ngươi mang người ta đánh hỏng rồi, còn có hòa khí gì? Mọi người đều hận ta thì sao.”
Rất nhiều tá điền gần đó đều nghe được, cảm thấy Triệu lão gia là người phân rõ phải trái, ngược lại là Hoàng lão gia bản trấn quá xấu xa.
Triệu Hãn bảo hai tiểu nhị khách sạn mang thùng gỗ xách đến buông xuống, cao giọng hô: “Các bà con đều lại đây. Các ngươi làm việc vất vả, ta chuẩn bị một chút nước trà, xem như khao các vị.”
Đốc công cũng không dám ngăn trở, vội vàng nịnh hót: “Triệu tướng công thật sự là nhân nghĩa.” Nói xong, lại hướng mọi người quát, “Còn không mau lăn qua đây dùng trà!”
Các tá điền đều xúm lại, lấy bát chờ uống trà.
Triệu Hãn mặt mang mỉm cười ấm áp, quan tâm an ủi: “Mọi người sống có khỏe không? Yên tâm, các ngươi làm việc cho ta, cam đoan không để các ngươi chịu thiệt.”
Mọi người nhìn nhau.
Đột nhiên, một tá điền quỳ xuống khóc toáng lên: “Triệu lão gia cứu mạng!”
“Ta cứu mạng cái gì? Ta chỉ là thương nhân từ nơi khác tới.”
Triệu Hãn vội vàng lắc đầu từ chối.
Các tá điền nhìn nhìn nhau, lại có một người quỳ xuống đất, tiếp theo vù vù quỳ xuống một mảng lớn.
“Triệu lão gia cứu mạng!”
“Triệu lão gia xin thương xót, tha ta một con đường sống đi.”
“Triệu lão gia rời khỏi Hoàng gia trấn, Hoàng lão gia liền không ép chúng ta làm việc nữa!”
“Triệu lão gia...”
Giờ này khắc này, Triệu lão gia cũng sắp tức chết rồi!
Trước sau mưu tính hơn hai mươi ngày, lại ấp ủ cảm xúc oán hận tám ngày. Các tá điền này bị áp bách, trong đầu nghĩ thế mà lại không phải phản kháng, mà là xin Triệu Hãn rút vốn rời khỏi Hoàng gia trấn.
Ở trong mắt bọn họ, Hoàng lão gia hung tàn bạo ngược, Triệu lão gia tâm địa thiện lương.
Cho nên, Triệu lão gia càng dễ nói chuyện, lỗ một ngàn lượng cũng không tính là gì.
Mà Hoàng lão gia khó nói chuyện, chúng ta cũng chỉ có thể nhịn.
Một loại biến tướng bắt nạt kẻ yếu.
Triệu Hãn bây giờ không muốn giết chết Hoàng Tuân Đạo, ngược lại muốn mang tá điền trước mắt chém. Giận hắn không tranh!
“Ngứa da có phải hay không?”
May mắn có đốc công đáng yêu hỗ trợ, thằng nhãi này quật một roi, quát lớn: “Triệu lão gia thiện tâm, tự mình đưa nước trà đến cho các ngươi, các ngươi liền muốn Triệu lão gia thâm hụt tiền. Một chút lương tâm cũng không có, thứ vong ân phụ nghĩa. Đều không cho uống trà nữa, nhanh đi làm việc!”
Đám giám công nhao nhao vung roi, đánh cho các tá điền kia ôm đầu tránh né.
Bọn họ bị đánh, lại quỳ không muốn rời khỏi, còn muốn cầu xin Triệu Hãn rút vốn rời đi, mang toàn bộ hy vọng cầu sinh đều ký thác vào Triệu Hãn thiện lương.
Triệu Hãn vẫn đang châm ngòi ly gián, vội vàng kéo đốc công: “Vị huynh đệ này, chuyện gì cũng từ từ, đừng đánh hỏng người ta.”
Đốc công dừng tay nói: “Triệu tướng công chớ để ý, lũ ti tiện này muốn ăn đòn, đánh một trận nữa là ổn.”
Đám giám công nhất thời xuống tay càng nặng hơn, các tá điền không dám phản kháng, lại không nghe lời đi làm việc, chỉ là cố chịu đựng quỳ ở nơi đó. Có người thậm chí chịu roi quất, nhịn đau bò về phía trước, gắt gao ôm lấy chân Triệu Hãn, cầu xin Triệu lão gia nhanh rời khỏi Hoàng gia trấn.
Nhìn tá điền bị đánh cho lăn lộn trên mặt đất, nhưng không có dũng khí phản kháng, tâm tính Triệu Hãn có xu thế bùng nổ.
Đều là cái quỷ gì thế?
Triệu Hãn tựa như không đành lòng thấy tá điền chịu khổ, ca thán: “Thôi, thôi, ta liền thiệt một ngàn lượng bạc. Ai đi mang Hoàng lão gia gọi tới, ta muốn thanh toán với hắn.”
“Triệu tướng công, ngươi cũng không thể đi.” Đốc công vội vàng khuyên can, hắn còn muốn tiếp tục cắt xén phí cơm nước công trình.
Triệu Hãn rống giận: “Đi nhanh!”
Đốc công chỉ có thể phái ra một tên giám công, chỉ thời gian một nén nhang, đã mang Hoàng Tuân Đạo mời đến bãi sông.
“Phản rồi, phản rồi, đều cút đi làm việc cho ta!”
Hoàng Tuân Đạo quát lớn tá điền hai câu, lại cười lấy lòng nói: “Triệu tiền bối, ngươi chớ nghe những người này nói hươu nói vượn, kho hàng cam đoan rất nhanh có thể xây xong.”
Triệu Hãn thấp thỏm lo âu: “Đắc tội lượng lớn tá điền này, cho dù xây xong kho hàng, nhỡ đâu bọn họ người nào nổi lên lòng dạ xấu xa, nhân ban đêm chạy tới đốt hàng hóa của ta làm thế nào? Thôi thôi, ta coi như thiệt một ngàn lượng, liền đi trấn cách vách một lần nữa chọn.”