Chương 167: Chiếm lĩnh Hoàng gia trấn (2)
Có thể mang Lý gia lưu lại, xem như một cái đối chiếu, để nông dân của mình bên này thấy bọn họ có bao nhiêu hạnh phúc.
Hạnh phúc, đều là so sánh ra.
Nhưng Triệu Hãn đoán lầm rồi, tin tức tam Hoàng diệt môn, buổi chiều cùng ngày liền truyền tới phía tây bắc.
Chạng vạng, vô số tá điền Lý thị tự phát diệt cả nhà Lý lão gia, mang theo khế ước tới đầu hiến cho Triệu Hãn, thỉnh cầu Triệu lão gia chủ trì chia tài sản chia ruộng.
Kẻ cầm đầu tên Lý Chính, là công nhân đốt than của Lý gia, trận bạo động này cũng lấy công nhân đốt than là chủ lực.
“Triệu lão gia, khế ước đều ở đây, một mẫu ruộng cũng chưa động vào.” Lý Chính quỳ xuống đất dập đầu nói, “Xin Triệu lão gia chủ trì công đạo, mang ruộng đất tài sản đều chia cho người nghèo khổ chúng ta!”
“Mời Lý huynh đệ đứng lên, ta cam đoan công bằng.” Triệu Hãn chỉ có thể tiếp nhận.
Những ruộng đất tài sản này, Triệu Hãn đều có thể tự mình giữ lại một nửa, tương đương hắn biến thành địa chủ lớn nhất Hoàng gia trấn.
Lấy ra một nửa, chia cho người tham dự khởi sự.
Còn lại một nửa, về Triệu Hãn sở hữu, nhưng cho nông hộ bình thường canh tác. Chỉ cần hắn giảm tiền thuê giảm lợi tức, thì có thể đạt được tá điền ủng hộ, chính là lão gia tốt nhân từ thiện lương.
Không thể không thừa nhận, Triệu Hãn cũng đã nếm được ngon ngọt, thậm chí có chút trầm mê trong đó.
Nhưng, Triệu Hãn rất nhanh tỉnh táo lại.
Đám nông dân này, mang đất đai cướp được chủ động hiến, không có gì ngoài để Triệu Hãn đi gánh vác áp lực quan phủ.
Không gánh vác được, mọi việc đều xong.
Phải lấy đất đai làm ràng buộc, mang các nông dân nặn lại làm một chỉnh thể.
Lập quy củ, tụ lòng dân, đặt binh nghiệp, rõ thưởng phạt.
Mình cầm nhiều đất đai như vậy có tác dụng gì?
Sau này luận công ban thưởng, kẻ lập công nhỏ thưởng tiền, lập công lớn chia đất, mang đất của mình chia hết cũng không sao cả.
Chỉ cần uy hiếp bên ngoài còn tồn tại, đám nông dân này liền bị trói chặt rồi.
Nông dân được chia đất, cũng sẽ không dễ dàng thỏa hiệp với quan phủ.
Hơn nữa, chuyện Hoàng gia trấn, nếu là truyền tới thôn trấn cách vách, chỉ sợ còn có người nhân cơ hội khởi sự.
Khởi nghĩa nông dân tựa như virus, bùng nổ hẳn lên rất đáng sợ.
Mượn Mân Nam bên kia để nêu ví dụ, đại địa chủ họ Sử bóc lột vô độ, nông dân ngoại ô phủ thành chỉ có thể chịu đựng, bán con cái, thắt cổ tự sát cũng không dám phản kháng.
Sùng Trinh năm đầu, đột nhiên có nông dân khởi sự, mấy trăm người lao vào nhà địa chủ, diệt cả nhà Sử lão gia mà chia đất.
Tin tức truyền ra, giống như đốm lửa lan ra đồng cỏ.
Nam An, An Khê, Vĩnh Xuân, Nhân Trị, Trường Thái, Vưu Khê, Đại Điền, Vĩnh Phúc, Mân Thanh, Tiên Du... Vượt phủ vượt châu, ùn ùn khởi sự, trong tuần trăng chiếm lĩnh hơn mười châu huyện.
Đáng tiếc, đều là tự phát khởi sự, nông dân quân năm bè bảy mảng, bị quan quân tiêu diệt trong vòng nửa năm.
Dọn dẹp cọ rửa nhà tổ Hoàng gia, Triệu Hãn vào ở ngay trong đêm, áp giải Hoàng Tam Thủy đi lấy bạc của Hoàng lão gia.
Bạc của Hoàng Tuân Đạo, giấu cũng không bí ẩn, ngay tại hậu viện đào một cái hầm mà thôi.
Trong hầm, có cái rương gõ lớn, dùng đồng thau bọc lấy thân rương.
Rõ ràng là vì phòng ngừa ăn cắp, mấy cây đinh sắt lớn xuyên qua đáy hòm, hung hăng đánh vào trong phiến đá mặt nền, cả cái rương đều bị cố định.
Mặt khác, nắp rương bị cài sáu cái khóa...
“Thiết Ngưu, đập vỡ!” Triệu Hãn sai bảo.
Trương Thiết Ngưu không dám dùng lưỡi rìu, chỉ lấy sống rìu đập loạn một trận. Cánh tay cũng đập nhũn cả ra, cuối cùng đập hư bốn cái khóa, điều này làm Triệu Hãn đối với tài bảo trong rương càng thêm chờ mong.
“Phành!”
Đập rụng một cái khóa cuối cùng, Trương Thiết Ngưu xốc lên nắp rương.
Vẻ mặt Triệu Hãn phi thường đặc sắc, ngẩn ra vài giây, đột nhiên mắng: “Đồ chó này, bạc không giấu được bao nhiêu, rương trái lại rất dọa người.”
Nâng cái cân to như vậy, chỉ có hơn hai ngàn bảy trăm lượng.
Một ngàn lượng trong đó, còn là mồi câu Triệu Hãn ném ra!
Khó trách Hoàng Tuân Đạo sẽ sốt ruột như thế, ngay cả cày bừa vụ xuân cũng không để ý tới, đã ép tá điền nhanh chóng làm việc. Triệu Hãn tùy tiện ném ra bạc, đã là gần một nửa Hoàng gia tích tụ mấy đời.
Một thổ tài chủ xa xôi ở nông thôn, thật sự không thể có trông cậy lớn bao nhiêu.
Hoàng Tuân Đạo tuy mở khách sạn ở trên trấn, còn mở mấy cửa hàng, nhưng lưu lượng khách cũng không lớn, một năm trôi qua cũng không kiếm được mấy đồng tiền.
Dựa vào bóc lột nông dân tá điền, lại có thể ép ra mấy lượng nước béo?
Huống chi, Hoàng Tuân Đạo còn có con trai, đã chuyển đi huyện thành ở, bởi vì không trả nổi tiền chơi gái, để thê tử về nhà lấy tiền chuộc người. Đây lại là một món tiêu dùng!
Tài sản thật sự của Hoàng lão gia, là đất đai, là nhà tổ!
Chỉ cái nhà tổ Hoàng gia này, không có ngàn lượng bạc, căn bản đừng nghĩ xây ra.
Ài, cũng có chút ít còn hơn không đi, tiền mặt của Đại Đồng xã, cuối cùng tăng trưởng đến hơn 3000 lượng.
Vài ngày kế tiếp, chính là đăng ký dân cư, đo đạc đất đai cả trấn.
Vô luận là chế định quy củ, hay muốn giết người lập uy, đều mang đất chia ra rồi nói sau.
Chỉ có phân phối xong đất đai, Triệu Hãn mới có thể thật sự thành lập quyền uy!
...
Trong lúc đo đạc đất đai, tin tức nông dân Hoàng gia trấn bạo động nhanh chóng hướng tới hạ du Hòa Thủy truyền bá —— thượng du là núi.
Hạ du thôn Mao Điền, thôn Ngân Khanh, đều còn chỉ là thôn xóm, ngay cả thôn trấn cũng không hình thành.
Ở đời Minh, trấn cùng thôn không thuộc về đơn vị hành chính, không có trưởng trấn với thôn trưởng, giữa hai bên không có quan hệ lệ thuộc.
Lý giáp trưởng quan hai thôn đều sợ hãi, một mặt phòng bị nông dân khởi sự, một mặt phái người đi trong huyện báo quan.
Báo quan hữu dụng?
Huyện Vĩnh Tân vệ sở gần nhất, tức Vĩnh Tân thủ ngự thiên hộ sở, bên kia quản không được chuyện huyện Lư Lăng.
Huyện lị Lư Lăng, phụ quách* Cát An phủ thành.
* Một thuật ngữ hành chính cổ, dùng để chỉ các quận ở Trung Quốc cổ đại, nơi không có quận lỵ độc lập nhưng chính quyền quận trực thuộc thủ đô và tiểu bang, đặc biệt là trong triều đại nhà Minh và nhà Thanh, ít nhất một phụ quách ở hầu hết các tỉnh trong nội địa.
“Huyện tôn, Hoàng gia trấn bạo dân làm loạn, bị một tên Triệu Ngôn tú tài Cát Thủy mê hoặc. Xin huyện tôn làm chủ cho dân, hải bộ truy nã tú tài Triệu Ngôn, phái binh trấn áp đám loạn dân gây chuyện kia!”
Hai người đứng dưới sảnh, một là Lư Lăng Hoàng thị tộc lão Hoàng Dục, hai là Hoàng Thuận Lý con út của Hoàng Tuân Đạo.
Hoàng thị của Hoàng gia trấn, chỉ là một chi nhánh của Lư Lăng Hoàng thị!