Trẫm

Chương 168: Phí Nhị Lăng Tử (1)

Chương 168: Phí Nhị Lăng Tử (1)


Tri huyện Tôn Dương Hoài vuốt râu nói: “Bản huyện đã biết, lập tức đi thông báo phủ tôn, các ngươi trở về chậm rãi chờ đi.”
Tri huyện phụ quách phủ thành, có thể có quyền lực gì đáng nói?
Ngươi coi mỗi người đều là Vương Dương Minh à.
Vương Dương Minh rời khỏi Long Tràng dịch trạm, chức vụ đầu tiên chính là tri huyện Lư Lăng. Nhiệm kỳ chỉ bảy tháng, thế lực lớn nhỏ trong huyện đã bị cai trị ngoan như cún.
Cùng là tri huyện Lư Lăng, Tôn Dương Hoài nhận chức hai năm, chỉ có thể quản được một con phố huyện nha.
Vốn ông này bà nọ đã nhiều, đột nhiên lại từ trên trời rơi xuống một thái giám...
Ngày hôm sau, Cát An tri phủ Từ Phục Sinh, thu được Lư Lăng tri huyện báo cáo.
Từ Phục Sinh là tộc huynh đệ của Từ Hà Khách*, Ngô Cơ Mỹ con rể Từ Phục Sinh, chính là cháu ruột nhà ngoại của Từ Hà Khách.
* Nhà du hành, nhà thám hiểm và nhà địa lý học nổi tiếng của Trung Quốc.
Nhưng con hàng này ngu ngốc không làm việc, Từ Hà Khách về sau đến Cát An du lịch, tình nguyện ở trong nhà người xa lạ, cũng không muốn phiền toái vị thân thích này. Hơn nữa, còn ở trong 《 Từ Hà Khách du ký 》 lảm nhảm, nói Từ Phục Sinh không có chút trách nhiệm nào, vốn nên tự mình chủ trì cuộc thi cuối năm của sinh đồ, cùng ngày thi lại đột nhiên leo cây, toàn bộ tú tài Cát An phủ đều phi thường thất vọng.
“Chỉ một trấn nhỏ?”
Giờ này khắc này, Từ Phục Sinh nhận được tin tức dân loạn, cười cười liền ném ở một bên không để ý tới.
Ở trong mắt Từ tri phủ, một trấn nhỏ gặp chuyện, vậy cũng xứng gọi là dân loạn?
Trong tay tri phủ là không có lính, phải chờ sự việc ầm ĩ to lên, mới có lý do chiêu mộ hương dũng, từ túi tiền thân sĩ kiếm tiền.
Cát An cũng có thiên hộ sở, nhưng không trông cậy vào được, vệ sở binh còn không hữu dụng bằng hương dũng.
Chuyện Triệu Hãn chiếm lĩnh Hoàng gia trấn, chỉ dừng lại trong đầu Từ Phục Sinh vài giây. Vị tri phủ này chậm rãi đi ra khỏi cổng phủ nha, ngồi kiệu đi nghe khúc xem kịch.
Muốn bảo tri phủ mộ binh trấn áp, phiền mang toàn bộ Tuyên Hoá hương chiếm trước rồi nói tiếp!
...
Cát An tri phủ không vội, Cát An thuế giam lại rất vội.
Tin tức thái giám giam thuế ở Tỉnh Cương bị giết, trạm thu thuế bị cướp sạch, đã sớm truyền tới Cát An phủ.
Thái giám giam thuế ở Cát An giận dữ, nhưng cũng không có kế nào, chỉ có thể phái người tới Nam Xương, báo cáo cho thái giám trấn thủ Giang Tây biết được.
Thái giám trấn thủ Giang Tây cũng không có cách nào...
Sùng Trinh hoàng đế, ở cùng lúc trọng dụng thái giám, cũng thu hồi rất nhiều đặc quyền của thái giám.
Thái giám trấn thủ Giang Tây, nếu không có tuần phủ ủng hộ, không có tư cách điều binh. Cho dù có tuần phủ ủng hộ, cũng còn cần câu thông với Giang Tây tam ti, chờ lưu trình đi hết nhắm chừng cũng sang năm rồi.
Giang Tây tuần phủ Giải Học Long đang bận xây dựng lại Đằng Vương Các, việc hắn gì cũng không quản —— đặc biệt việc của thái giám!
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể một lần nữa phái thái giám tới Tỉnh Cương trấn thu thuế.
Đồng thời, truy nã Tỉnh Cương tuần kiểm Phí Ánh Củng, truyền lệnh Duyên Sơn thuế giam Vương Hành, liên hợp tri huyện Duyên Sơn đi Phí gia lùng bắt tội phạm quan trọng.
Quan phủ Duyên Sơn còn chưa thu được tin tức, Phí gia đã biết được tình hình cụ thể.
Phí nguyên rất khẩn cấp tổ chức hội nghị tộc lão, mang Phí Ánh Củng từ gia tộc xoá tên, sau đó tụ tập gia nô chuẩn bị đối kháng quan phủ.
Thực mang Phí gia chọc xù lông lên, tri huyện năm nay đừng nghĩ trưng thu thuế má!
...
Lại nói Phí Như Hạc mang theo Phí Thuần, ngàn dặm xa xôi tới trấn Tỉnh Cương.
Hắn túm nông dân hỏi: “Người anh em, tuần kiểm nha môn Tỉnh Cương ở đâu?”
Nông dân thuận tay chỉ: “Bên kia, cũng không còn ai nữa.”
“Không có ai ở?”
Phí Như Hạc mơ hồ nói: “Phí tuần kiểm không có đây sao?”
Nhắm chừng là thái giám bị người ta hận, nông dân vui sướng khi người gặp họa nói: “Phí tuần kiểm làm ra việc tốt, đã sớm mang theo bạc chạy rồi.”
“Chạy rồi?” Phí Như Hạc có chút há hốc mồm.
Nông dân nói: “Phí tuần kiểm giết thái giám, cướp bạc của trạm thuế, không biết chạy đi đâu rồi.”
Chủ tớ hai người nhìn nhau.
Tiếp tục đi về phía trước, Phí Thuần nói: “Thiếu gia, chúng ta ở trên trấn nghỉ một đêm, ngày mai trở về Duyên Sơn đi.”
Phí Như Hạc liên tục lắc đầu: “Thật không dễ gì đi ra, chính là muốn làm việc lớn, sao có thể tìm không thấy tứ thúc đã về?”
“Vậy chúng ta nên đi chỗ nào? Lại nên làm gì?” Phí Thuần hỏi.
“Để ta nghĩ chút.” Phí Như Hạc gấp đến độ vò đầu.
Xa ở tha hương, một người cũng không quen biết, cái này con mẹ nó có khả năng làm gì đây?
Ở Tỉnh Cương trấn tìm khách sạn ở lại, Phí Như Hạc trái lo phải nghĩ, đột nhiên có đầu mối: “Chúng ta học hảo hán trong 《 thủy hử truyện 》 , trừ bạo giúp kẻ yếu, cướp của người giàu chia cho người nghèo, gặp chuyện bất bình liền rút đao tương trợ!”
Phí Thuần không dám phản đối, chỉ nói thầm: “Thiếu gia, ngươi đó là làm thổ phỉ.”
Phí Như Hạc bực bội không thôi, buồn bực nói: “Ài, đừng nói nữa, đi lấp đầy bụng trước.”
Hai chủ tớ tới sảnh lớn khách sạn, gọi rượu và thức ăn, nằm gục ở trên bàn ngẩn người.
“Nghe nói chưa? Nông dân Hoàng gia trấn tạo phản rồi!”
“Thật sự? Vậy còn làm ăn như thế nào?”
“Không trì hoãn việc làm ăn, loạn dân chỉ giết địa chủ, đối với khách buôn lui tới không hề xâm phạm.”
“Cái này nói không chắc.”
“Hắc, việc này ta biết, ta hai ngày trước ngay tại Hoàng gia trấn, còn cùng Triệu tướng công cầm đầu khởi sự ngồi cùng bàn ăn cơm.”
“Huynh đài mau ngồi qua đây, rượu hôm nay ta mời.”
“Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”
“Nói nhanh lên, chuyện rốt cuộc là thế nào.”
“Triệu tướng công đó, là Cát Thủy tú tài, họ Triệu, tên Ngôn, tự Tử Viết.”
“Triệu Tử Viết? Tên này thú vị, vừa nghe đã biết xuất thân thư hương môn đệ, sao lại mang theo nông dân khởi sự?”
“Ầy, đều là Hoàng viên ngoại trên trấn ép. Triệu tướng công này bỏ ra một ngàn lượng bạc...”
Triệu Tử Viết?
Phí Như Hạc và Phí Thuần liếc nhau, vừa vui sướng, vừa kinh hãi.
Phí Thuần lẩm bẩm: “Hãn ca quả nhiên vẫn là tạo phản.”
“Ngươi biết hắn tính tạo phản?” Phí Như Hạc hỏi.
Phí Thuần gật đầu nói: “Không chỉ Hãn ca muốn tạo phản, Bàng phu tử cũng muốn tạo phản, hai người bọn họ năm trước đã cùng nhau âm thầm mưu tính.”
“Rầm!”
Phí Như Hạc vỗ mạnh cái bàn, bởi vì thanh âm quá lớn, thực khách trong tiệm đều quay đầu nhìn hắn.
“Khụ khụ!”
Phí Như Hạc ho khan hai tiếng, vội vàng nói: “Hoàng viên ngoại đó khinh người quá đáng.”
Các thực khách nhất thời phụ họa: “Chính là khinh người quá đáng, thế mà lừa Triệu tú tài một ngàn lượng bạc.”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất