Chương 169: Phí Nhị Lăng Tử (2)
Chờ những người đó dời đi sức chú ý, Phí Như Hạc mới thấp giọng oán giận: “Tiên sinh cùng Triệu Hãn lặng lẽ làm việc lớn, thế mà cũng không nói cho ta biết một tiếng!”
Phí Thuần hỏi: “Thiếu gia dám tạo phản sao?”
“Có... Có cái gì không dám?” Giọng điệu Phí Như Hạc yếu đi, hắn quả thật có chút sợ hãi.
Phí Thuần khuyên nhủ: “Thiếu gia, chúng ta vẫn là về nhà đi.”
“Ta không về!”
Phí Như Hạc cắn răng nói: “Chúng ta thay tên đổi họ, theo hắn tạo phản thử xem, thống thống khoái khoái làm một hồi!”
Phí Thuần vẻ mặt cay đắng: “Thiếu gia, cần gì chứ, ngươi lại không thiếu bạc để tiêu.”
Phí Như Hạc rối rắm nói: “Ta chỉ muốn làm việc lớn, thành thật thi võ cử nhân làm quan, đó là không làm được việc lớn. Cho dù có thể cầm quân đánh trận, còn phải xem sắc mặt quan văn, còn phải làm cháu cho thái giám. Lời này là tứ thúc nói, thúc ấy khẳng định sẽ không gạt ta.”
Phí Thuần không còn sức khuyên nữa, chỉ đành câm miệng.
Đột nhiên, ngoài khách sạn có người hô: “Thái giám lại tới rồi!”
Mọi người nhao nhao chạy ra khỏi khách sạn, lại thấy cửa dán bố cáo, đại ý vì: Giam thuế thái giám xây dựng lại trạm thuế Tỉnh Cương, bây giờ chiêu mộ mấy thuế lại, thuế tốt, ai có ý ngày mai đến nha môn tuần kiểm ti đưa tin.
Phí Như Hạc nhất thời mắt sáng lên.
Hắn kéo Phí Thuần đi hỏi thăm tin tức, thái giám chỉ dẫn theo bốn người đi nhậm chức, một người trong đó ở bờ sông trông thuyền, ba người khác và thái giám cùng nhau vào ở tuần kiểm ti.
Giam thuế thái giám này, dưới trướng không có biên chế, chỉ có thể tự mình lâm thời chiêu mộ, chỉ dẫn đến bốn người hầu, cũng là ở huyện Lư Lăng chiêu mộ lưu manh.
Phí Như Hạc tới bờ sông, trả giá gấp đôi, từ trong tay ngư dân mua một chiếc thuyền nhỏ.
Hắn nói với Phí Thuần: “Ngươi thủ ở trên thuyền, ban đêm đốt đèn lồng, chờ ta đến liền lái thuyền!”
“Thiếu gia muốn làm gì?” Phí Thuần hỏi.
Phí Như Hạc cười nói: “Học tứ thúc, giết thái giám, làm việc lớn!”
Phí Thuần cả kinh nói: “Ngươi điên rồi!”
“Chim én sao biết chí hồng hộc.” Phí Như Hạc cười khẩy nói.
Trên thực tế, Phí Như Hạc cũng không biết chí hướng của mình là cái gì, hắn chỉ hy vọng có thể oanh oanh liệt liệt làm việc lớn.
Bảo Phí Thuần canh giữ ở trên thuyền đánh cá, Phí Như Hạc xách đao đeo cung tới nha môn tuần kiểm ti.
“Rầm rầm rầm rầm!”
Phí Như Hạc điên cuồng gõ cửa.
Một người hầu của thái giám mở cửa ra, tức giận nói: “Thuế giam lão gia hôm nay vừa tới, trên đường rất mệt moi, muốn nhập bọn ngày mai lại đến.”
“Lão tử muốn hôm nay nhập bọn!” Phí Thuần một cước mang người này đạp ngã.
Người hầu khác đều vây lại, Phí Thuần cũng không rút đao, chỉ dùng vỏ đao mang những người này đánh ngã.
Thái giám theo tiếng mà đến, vừa lúc nhìn thấy cảnh này, tán thưởng: “Thực tráng sĩ!”
Phí Như Hạc ôm quyền nói: “Cửu Giang Trương Nghiêu Niên, bái kiến thuế giam lão gia. Ta ở Cửu Giang giết người, có án mạng trong người, thuế giam lão gia có dám thu hay không?”
Thái giám mừng rỡ nói: “Sao không dám thu? Giết mười tên tám tên đều không thành vấn đề, sau này đi theo bên người chúng ta làm việc cho tốt!”
Thái giám cảm thấy mình chiêu mộ được mãnh tướng, không sợ giống tiền nhiệm như vậy bị người ta làm thịt, lập tức bảo người hầu đi mua rượu đồ ăn trở về chiêu đãi.
Nói là mua rượu đồ ăn, khẳng định là không cần tiền.
Phí Như Hạc ăn uống thả cửa một bữa, càng thêm cảm động đến rơi nước mắt, xung phong nhận việc muốn gác đêm cho thái giám.
Đêm cùng ngày, Phí Như Hạc mò vào phòng, một đao chém thái giám.
Con hàng này xách đầu đến thẳng bờ sông, nhảy lên thuyền đánh cá nói: “Mau chèo thuyền, Hoàng gia trấn ở thượng du!”
Thái giám mới nhận chức thuộc loại xui xẻo, gặp được Phí Như Hạc loại trẻ trâu này. Một lượng bạc cũng không cướp, chỉ vì làm việc lớn cái quỷ, hồ đồ bị mất đầu.
Thái giám đang ngủ bị chém chết, nhắm chừng tỉnh lại đã là âm tào địa phủ, thấy diêm vương cũng không biết nên nói nguyên nhân cái chết của mình là gì.
Hộ khẩu cả trấn đã bày ở trước mặt Triệu Hãn.
Số liệu phi thường chi tiết, trừ trung nông, tiểu địa chủ cá biệt, tá điền khác đều không dám che giấu tin tức.
Đúng vậy, Hoàng gia trấn còn có trung nông cùng tiểu địa chủ!
Đều là tộc nhân trong mấy chục năm qua, từ tam Hoàng, Lý gia phân ra. Bọn họ cũng hận tam Hoàng cùng Lý thị, nếu gặp được thiên tai, rất dễ dàng bị đại địa chủ xâm chiếm tài sản ruộng đất.
Cả trấn có 517 hộ, tổng cộng đinh khẩu 3645 người, trong đó nam đinh 2029 người, nữ khẩu 1616 người.
Số liệu kể trên, trẻ con 12 tuổi trở xuống chưa thống kê, bởi vì cổ đại phi thường dễ dàng chết non. Triệu Hãn hạ lệnh, chuyên môn lập sổ sách phụ khác cho trẻ con 12 tuổi trở xuống.
Đồng thời, gia nô đại tộc lưu lại, cũng tạm chưa tiến hành thống kê, Triệu Hãn có an bài khác.
Nếu mang toàn bộ dân cư tính vào, hẳn là có thể vượt qua 4000 người.
Từ đã số liệu bên trên có thể nhìn ra, tỉ lệ nam nữ phi thường thái quá, Hoàng gia trấn khẳng định có truyền thống giết hại bé gái, hơn nữa có lượng lớn người độc thân tồn tại.
Mặt khác, tỉ lệ dân cư lớn tuổi rất thấp, cả trấn tuổi bình quân là 31.26 tuổi.
Trình độ chữa bệnh vệ sinh kém, cũng không phải nguyên nhân chủ yếu.
Thuần túy là trồng lương thực không đủ ăn, một khi gặp được mất mùa, liền có người già chủ động tự sát. Đặc biệt bà lão!
“Công tử, ruộng chia xong rồi.” Trần Mậu Sinh cầm ngư lân sách tiến vào.
Trong tay Triệu Hãn, bao gồm đất núi ở bên trong, nắm giữ khoảng 18000 mẫu đất.
Bọn Giang Đại Sơn, Lý Chính những kẻ chủ động lập công, mỗi hộ chia 20 mẫu đất;
Bọn Hoàng Lão Thực những kẻ nộp đầu danh trạng, mỗi hộ chia 19 mẫu đất;
Nhóm kẻ khởi sự đầu tiên, mỗi hộ chia 18 mẫu đất;
Nhóm kẻ khởi sự thứ hai, mỗi hộ chia 16 mẫu đất;
Nhóm kẻ khởi sự thứ ba, mỗi hộ chia 15 mẫu đất;
Thuận dân từ đầu tới đuôi xem diễn, mỗi hộ chia 5 mẫu đất.
Đương nhiên, trên đây chỉ là quy định thô sơ giản lược. Nếu có ai được chia ruộng hạ đẳng, Triệu Hãn sẽ xét cho thêm, cố gắng lấy công bằng làm điều kiện tiên quyết.
Tổng cộng chia ra hơn 8000 mẫu đất, bản thân Triệu Hãn còn lại khoảng 10000 mẫu.
“Không lầm chứ?” Triệu Hãn hỏi.
Trần Mậu Sinh nói: “Náo loạn mấy trận, còn có người đánh nhau, đều bị Thiết Ngưu dẫn người ngăn lại.”
Địa chủ lớn nhất Hoàng gia trấn Triệu Tử Viết tiên sinh, thu hồi sổ hộ tịch cùng sổ đất đai, mặt mang nụ cười nói: “Triệu tập toàn thể nông hộ, sáng ngày kia tới ngoài cửa lớn nhà tổ Hoàng gia họp. Đúng rồi, nói cho bọn họ, mặc kệ người lớn trẻ con, đến thì có thể nhận lương thực miễn phí!”