Trẫm

Chương 170: Lập tín lập uy

Chương 170: Lập tín lập uy


Lúc này cày bừa vụ xuân đã chấm dứt, Triệu Hãn ở lúc chia ruộng, cố gắng ruộng ai canh tác thì chia đất cho người đó, tránh cho xuất hiện tranh cãi lợi ích không cần thiết.
Ánh mặt trời hơi sáng, tính cả trẻ con ở trong, có khoảng bốn ngàn người, lục tục tới ngoài nhà tổ Hoàng gia.
Cổng mở ra.
Triệu Hãn cất bước dđi ra, phía sau là đám người Bàng Xuân Lai, Trương Thiết Ngưu, Trần Mậu Sinh, Giang Đại Sơn, Hoàng Yêu, Hoàng Thuận, Lý Chính, Giang Lương, Lưu Trụ, Tiểu Hồng, Tiểu Thúy.
Nhìn quét mọi người, Triệu Hãn cao giọng nói: “Ta biết, các ngươi đều là đến lĩnh lương thực, không hiểu được họp là cái gì.”
“Ha ha ha ha.”
Một ít nông hộ cười lên, càng nhiều nông hộ thì vẻ mặt chờ mong.
“Ta cũng không để các ngươi đợi lâu.” Triệu Hãn nói với Trần Mậu Sinh, “Bắt đầu phát lương thực, mỗi người lớn năm đấu gạo, trẻ con giảm phân nửa. Theo hộ sách đăng ký để chia...”
“Triệu lão gia!” Đột nhiên có người hô.
Triệu Hãn hỏi: “Làm sao vậy?”
Người nọ ấp a ấp úng nói: “Ta... Ta muốn đăng ký hộ sách.”
“Lập tức đăng ký hộ tịch cho hắn.” Triệu Hãn cũng không trách phạt người này, hơn nữa giọng điệu hòa ái nói, “Ai còn chưa đăng ký hộ sách, đều có thể đến đăng ký, theo hộ khẩu lĩnh lương thực, người lớn năm đấu gạo, trẻ con giảm phân nửa.”
Lời này vừa nói ra, đột nhiên hai mươi mốt hộ thôn dân chạy tới, tất cả đều là trung nông và tiểu địa chủ.
Bọn họ quan hệ tương đối gần với nhà giàu bị diệt môn, không phải quan hệ cảm tình, mà là quan hệ huyết thống, bị chia nhà ra riêng không vượt qua năm mươi năm.
Đăng ký xong, Triệu Hãn bắt đầu phát lương thực.
Đã nói mỗi người năm đấu, chính là năm đấu, hơn nữa không dùng đấu nhỏ.
Hoàng Tuân Đạo tuy bạc không nhiều, tích trữ lương thực lại nhiều, thứ này mới là đồng tiền mạnh ở nông thôn!
Mấy nhà giàu khác cũng như thế, nhà Hoàng nhị gia thậm chí chỉ có hơn 300 lượng bạc, lương thực lại tích trữ vài ngàn thạch —— có một số cũng đã mốc meo biến thành màu đen, cũng không chịu lấy ra chia cho người nghèo.
Triệu Hãn lần này phân phát, liền toàn bộ thuộc loại ngũ cốc để lâu, tiếp tục cất chứa chỉ có thể nát hết.
Chỉ thấy một rồi lại một nông hộ, sau khi bị điểm danh đi qua lĩnh lương thực. Tuy đều là ngũ cốc cũ, lại cũng đủ bọn họ vui vẻ, trên mặt tràn đầy nét vui sướng.
Nông hộ còn chưa lĩnh lương, đều kiễng chân chờ đợi, sợ Triệu lão gia giữa đường đổi ý.
Phát lương thực mãi đến lúc tiếp cận giữa trưa, cuối cùng tất cả mọi người đều được chia lương thực.
“Bồ Tát phù hộ Triệu lão gia!”
Đột nhiên có nông hộ quỳ xuống, mang theo tiếng khóc hô lớn.
Giống như virus truyền bá, một người lây bệnh một người, trong nháy mắt hơn bốn ngàn người quỳ hết xuống.
Triệu Hãn cũng lười ngăn bọn họ quỳ xuống, hắn đã nghĩ thông, hô một vạn câu khẩu hiệu, không bằng làm một việc thật.
Chia lương thực chính là việc thật, không có gì ngoài ba mục đích:
Thứ nhất, xử lý lương thực cũ sắp nát hết.
Thứ hai, thanh tra hộ tịch dân cư, để nông dân chưa đăng ký, vì chia lương thực tự mình toát ra.
Thứ ba, dựng lên uy tín. Triệu lão gia nói chuyện giữ lời, nói chia lương thực là chia lương thực, nói năm đấu liền năm đấu, hơn nữa không dùng đấu nhỏ.
Chỉ có xác lập tín dụng, nội dung kế tiếp họp, mới sẽ có người thật sự phục tùng.
“Còn có ai chưa được chia lương thực?” Triệu Hãn hỏi.
Không ai nói chuyện.
“Vậy được.” Triệu Hãn cười nói, “Ta tuyên bố chuyện thứ hai, Hoàng gia trấn sau này đổi tên Võ Hưng trấn. Do ta đảm nhiệm trưởng trấn, Trần Mậu Sinh đảm nhiệm phó trưởng trấn. Võ Hưng trấn, bốn thôn dưới trướng, mỗi thôn đặt một thôn trưởng.”
“Chuyện thứ ba, sau năm Thiên Khải, quan phủ tăng thuế ruộng, đất đai các ngươi được chia cũng không cần nộp, chỉ dựa theo thuế ruộng năm Vạn Lịch trưng thu!”
“Sự kiện thứ bốn, không thu lương thực cho đồn trú biên giới!”
“Sự kiện thứ năm, không thu hỏa háo*!”
* Thuật ngữ ban đầu dùng để chỉ sự mất mát của các mảnh bạc trong quá trình đúc thành thỏi, sau đó được mở rộng để chỉ một loại thuế bổ sung ngoài các loại thuế thông thường ở Trung Quốc cổ đại.
“Sự kiện thứ sáu, không thu tạp phái*!”
* các khoản phân bổ khác ngoài thuế ruộng
“Sự kiện thứ bảy, không thu lao dịch!”
“Sự kiện thứ tám, ta còn lại một vạn mẫu đất, theo đầu người chia đều cho các ngươi thuê. Tiền thuê đất chỉnh xuống một thành rưỡi, chính là nói, các ngươi trước kia nộp một thạch tiền thuê, sau này chỉ nộp tám đấu rưỡi!”
Hội trường nháy mắt sôi trào lên, nông dân đối với sửa đổi tên trấn không để bụng, vài việc còn lại lại từng câu rung động lòng người.
Bọn họ theo bản năng không thể tin được, nhưng nghĩ hành vi phát lương thực của Triệu Hãn, không tự chủ được lại đều tin.
Bốn người Giang Đại Sơn, Hoàng Yêu, Hoàng Thuận, Lý Chính, bọn họ đều là người thông minh có kiến thức, giờ phút này vừa hưng phấn vừa sợ hãi.
Triệu lão gia muốn tạo phản!
Nhưng bọn họ đã giết nhà giàu, lên thuyền giặc, còn muốn rời thuyền rất khó.
Hơn nữa bọn họ chia ruộng đất, cũng không muốn sống cuộc sống cũ nữa, chỉ có thể theo Triệu lão gia cùng nhau liều mạng.
Triệu Hãn ra hiệu mọi người im lặng, cười nói: “Sự kiện thứ chín, từ đường Hoàng gia, sửa thành tư thục trấn Võ Hưng, do Bàng phu tử đảm nhiệm sơn trưởng. Trẻ con cả trấn mười hai tuổi trở xuống, mặc kệ bé trai bé gái, mỗi ngày phải đi học nửa ngày. Không thu học phí của các ngươi, giữa trưa còn bao một bữa cơm, tiền cơm do ta bỏ ra! Mười hai tuổi trở lên, muốn đọc sách, cũng có thể đến nghe ở bên. Không thu học phí, nhưng sẽ không bao cơm!”
Các nông dân đều không coi trọng, đọc sách có tác dụng cái rắm, lại không có tiền thi tú tài. Hơn nữa, trẻ con mấy tuổi, có thể giúp gia đình làm việc, chạy đi đọc sách chẳng phải lãng phí?
Đột nhiên, Triệu Hãn nói: “Bảy tuổi trở lên, mười hai tuổi trở xuống, mặc kệ bé trai bé gái, nếu ai không đi học, ta liền thêm thuế ruộng, tăng tiền thuê đất!”
Lời này làm người nghe choáng váng, chỉ có ép nông dân làm việc, nào có ép trẻ con đọc sách?
Nhưng nếu không đưa đứa nhỏ đi học, phải thêm thuế ruộng, tăng tiền thuê đất.
Triệu Hãn lại nói: “Sự kiện thứ mười, trong các ngươi, phàm là tá điền, cho dù không theo ta làm việc, ít nhất cũng được chia năm mẫu đất. Đã chia đất, vậy thì bỏ sức. Mỗi nhà mỗi hộ, bỏ ra một người trẻ khỏe, ta muốn biên luyện dũng đoàn! Ai dám không đến, ta mang ruộng thu hồi!”
Các nông hộ đều không nói lời nào, một mảng tĩnh mịch.
“Áp giải lên!”
Triệu Hãn đột nhiên quát lớn.
Từ nhà tổ Hoàng gia lục tục áp giải ra bảy người.
Triệu Hãn chỉ vào Hoàng Tam Thủy nói: “Người này là ai, các ngươi đều rõ, cũng biết hắn đã làm những gì. Ta sẽ không mở đại hội hỏi tội công khai, Thiết Ngưu, hành hình!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất