Chương 194: Đoạt thành (1)
Trương Thiết Ngưu không biết lao ra ở chỗ nào, một cước đạp người này ngã ra, mắng to nói: “Tên chó này, đúng thật là biết chạy, hại lão tử đuổi theo nửa ngày. Ngươi đâu, áp giải tên thái giám này về!”
Nhất thời Ngô Dũng mở to miệng, cả kinh đến suýt chút nữa kêu ra tiếng, thế mà mình lại bắt thái giám rồi? Hắn là phụng lệnh đến bảo vệ thái giám lão gia đó!
Trong doanh trại vệ sở binh, Triệu Hãn đang chỉnh đốn lại đội quân.
Trong cảnh tối om này, một khi hung lên thì hoàn toàn rối loạn, quan quân với binh sĩ ai cũng không nhường ai.
“Tổng trưởng, bắt được thái giám rồi!” Trương Thiết Ngưu hưng phấn nói.
Triệu Hãn hạ lệnh nói: “Mau tìm mười mấy người, thay quần áo quan binh, thử lừa một chút. Nháo cả nửa ngày rồi, phần lớn là không lửa dối được, nhưng dù sao cũng phải thử một lần.”
Sao Quan đã bị chiếm lĩnh, nhưng không có chút bạc nào, tất cả đều chuyển đến nhà thái giám rồi.
Trước mắt đang điều tra nhà của thái giam, ngoài ra còn cướp được hai thuyền lớn ở bờ sông, ngay cả người chèo thuyền ở trong thuyền cũng không cho xuống.
Triệu Hãn rút đao để ở cổ họng thái giám nói: “Có phải là thái giám Trương Dần thủ hộ Cát An?”
Trương Dần sợ tới mức xụi lơ cả người: “Bẩm đại… đại đại vương, ta… ta ta là Trương Dần.”
“Không muốn chết thì nghe lời cho lão tử!” Triệu Hãn quát lớn nói.
“Nghe… nghe lời,” Trương Dần rất thông minh, trong nháy mắt đã hiểu rõ tình hình, hơn nữa càng nói càng lưu loát, “Ta giúp đại vương lừa dối thành, xin đại vương tha cho cái mạng chó của ta.”
Ngô Dũng mơ hồ, lại mặc quần áo quan binh vào rồi đợi đi cùng với thái giám lừa dối thành.
Chờ trái chờ phải, càng nghĩ càng sợ, cả người Ngô Dũng phát run.
Thế mà Triệu Hãn lại không lập tức động thủ, mà áp giải tù binh lên thuyền, để tài sản cướp được cùng một chỗ với tù binh, ép buộc người chèo thuyền chèo thuyền về phía hạ du Cán Giang.
Để lại năm trăm binh lính, ẩn nấp trong nhà lớn của thái giám.
Sắc trời dần dần sáng hẳn, Từ Phục Sinh và Tôn Dương Hoài thức trắng đêm.
Hai người bọn họ là người cùng hội cùng thuyền, một người Tri phủ, một người Tri huyện, nháo ra rối loạn lớn như vậy thì đợi triều đình trị tội đi.
Đứng ở trên lầu cổng thành, Tông Dương Hoài nhìn mặt sông lầm bầm: “Phản tặc đi rồi?”
“Chắc là đi rồi.” Từ Phục Sinh không thoải mái được, vẻ mặt sầu khổ nói, “Phản tắc tới cướp Sao Quan, đán chừng thái giám kia lành ít dữ nhiều, chúng ta gây ra họa lớn rồi.”
Tôn Dương Hoài lẩm bẩm: “Chỉ chết một thái giám, còn hơn là mất thành mất đất.”
Đang nói chuyện, một vệ sở binh ướt đẫm cả người, chật vật chạy tới, hô lớn: “Ta là hộ binh Thiên Nhạc, mau cho ta vào thành!”
“Bắt hắn lên đây!” Từ Phục Sinh ra lệnh nói.
Một đám nha dịch cầm đao, cầm gậy,người này lập tức lọt vào vòng bao vây, bị ngăn lại rồi bắt lên trên cổng thành.
“Đừng giết ta, ta không phải phản tặc!” Vệ sở binh kia kinh hoảng nói.
Từ Phục Sinh hỏi: “Sao ngươi lại sống được?”
Vệ sở binh kia quỳ xuống đất trả lời: “Bẩm Tri phủ lão gia, lúc ấy ta không ở doanh trại, bị phái đi gác đêm ở Sao Quan. Phản tặc vừa đến, ta lập tức nhảy xuống sông, bơi đến thềm bạc đá ở Sao Quân. Cả người ta đều ngâm ở trong nước, chỉ lộ đầu ra ngoài, trời tối như mực nên không bị phản tặc nhìn thấy.”
“Xòe tay ra.” Đột nhiên Tôn Dương Hoài nói.
Vệ sở binh kia vội vàng xòe hai bàn tay ra, các ngón tay đều có nếp nhăn, quả nhiên là đã ngâm ở trong nước rất lâu.
Từ Phục Sinh hỏi: “Phản tặc đi bên nào?”
Vệ sở binh nói: “Phản tặc cướp hai thương thuyền, còn chuyển đi rất nhiều tài sản, chèo thuyền đi về hướng bắc.”
Từ Phục Sinh và Tôn Hoài Dương liếc nhau, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ chỉ sợ phản tặc còn chưa đi.
Lần lượt lần lượt, lại có hơn mười vệ binh trở về, đều là nửa đêm chạy tứ tán, hừng đông mới dám mạo hiểm về thành. Từng người bọn họ bị dẫn lên trên cổng thành, sau khi tước hết vũ khí mới để vào trong thành, rồi lại bị tách ra để trông coi.
Tuy nhiên, Từ Phục Sinh cũng không ngốc, dù sao cũng xuất thân tiến sĩ, chỉ số thông minh cơ bản là vẫn phải có.
Hắn tự mình thẩm vấn, rồi lại cho vệ sở binh này đối chất, rất nhanh đã xác định được không có vấn đề gì.
Đương nhiên không có vấn đề là bởi vì đuề là sự thật, còn giả vẫn chưa xuất hiện đâu.
Mãi đến nửa buổi sáng, từ phía tây bắc núi nhỏ, lại có một đám vệ sở binh chạy về, hơn nữa còn đỡ theo thái giám Trương Dần.
“Con mẹ nó, mau cho chúng ta vào, trấn thủ lão gia bị thương rồi!”
Một tay Triệu Hãn đỡ thái giám, một tay chống trường thương, kiêu ngạo gào to về phía trên cổng thành.
Thái giám Trương Dần đúng thật là bị thương, vì để vở kịch này thật một chút, một chân hắn bị Triệu Hãn trực tiếp đánh gãy.
Ngày hôm qua, nửa đêm bị làm tỉnh giấc, rồi lại làm một trận sáng sớm, Từ Phục Sinh buồn ngủ đến mức ngáp liên tục, hắn nói với mọi người: “Ta đi về ngủ bù trước đây, phản tặc sẽ không tới nữa đâu.”
Tôn Dương Hoài vẫn có chút sợ hãi: “Phủ tôn, Triệu tặc này rất gian trá, chỉ sợ hắn sẽ quay trở lại tấn công.”
Từ Phục Sinh vừa ngáp, vừa chỉ vào bến tàu ở thành nam: “Bây giờ, ta hiểu rồi, Triệu tặc chỉ là muốn cướp thuyền, đến cướp Sao Quan cũng đều chỉ là thuận tiện thôi.”
Tôn Dương Hoài quay đầu nhìn về phía bến tài, nhất thời bừng tỉnh, bội phục từ tận đáy lòng nói: “Phủ tôn cao kiến!”
“Phủ tôn cao kiến!”
Mười quan viên ở bên cạnh đều bắt đầu nịnh hót
Phủ thành Cát An rất kỳ lạ, tuy thành trì cao sâu, nhưng diện tích được tường thành bao bọc không lớn, được xây dựng từ nền thành cũ của triều Đường.
Trong vòng tường thành, ngoại trừ dân cư, thì hầu như tất cả đều là quan phủ nha môn.
Thanh bắc là phủ của Tham tướng và Huyện học, thành tây là nha môn phòng bị và kho hàng, thành nam là huyện nha Lư Lăng và phủ học, trung âm thành đến thành đông thuộc địa phận quản lý của Tri phủ Cát An.
Vùng đất tinh hoa chân chính là ở ngoài thành, xung quanh thành có rất nhiều dân cư.
Đặc biệt là vùng tường phía nam và bến tàu, diện tích còn lớn hơn so với trong thành, buôn bán phồn vinh, là nơi tập hơn hàng hóa, các loại cửa hàng san sát nối tiếp nhau.
Nếu tính toán trong thành ngoài thành thành một chỉnh thế thì diện tích trong thành chiếm khoảng năm phần hai, mà diện tích ngoài thành lại vượt qua năm phần ba.
Nếu như Triệu Hãn thật sự vì tiền tài, hàng hóa thì thực ra tối qua không cần phải cướp Sao Quan mà trực tiếp cướp bến tàu ở thành nam còn kiếm được nhiều hơn.
Bởi vậy, Từ Phục Sinh vô cùng chắc chán, mục tiêu của Triệu Hãn là cướp thuyền, cướp Sao Quân chỉ là nhân tiện. Lúc này, sợ rằng đã ngồi thuyền đi xa, không biết đã lẻn đến châu huyện nào rồi.