Chương 193: Ban đên tập kích Sao Quan (2)
Mấy ngày trước, xung quanh phủ Cát An loạn hẳn lên, khắp nơi đều có thể nhìn thấy phản tặc. Thái giám Trương Dần có chút sợ hãi, chẳng những tạm thời đóng cửa sao quan mà bản thân mình cũng chạy tới phủ thành trốn.
Nhưng nghe nói cường đạo lợi hại nhất đã đi đến huyện Phúc An, Tuần phủ còn phái về tám trăm vệ sở binh, lập tức lá gan của tên thái này lớn hơn.
Trương Dần chạy đi tìm Từ Phục Sinh, mạnh mẽ phái đi 750 vệ sở binh, còn chỉ để lại cho phủ Cát An 50 người để thủ thành.
Vì thế Sao Quan khôi phục kinh doanh, tên thái giám đó cũng lại trở về ở trong nhà lớn ngoài thành.
Ban đêm.
Triệu Hãn để lại hơn ba mươi người ở núi nhỏ trông coi gia súc và lương thực,còn binh lính khác mang theo lương khô, thừa dịp ban đêm nhẹ nhàng đi vào.
Bệnh quáng gà?
Đun lá thông rồi lấy nước uống, trong một tuần sẽ khỏi.
Phương hướng của phủ thành rất dễ nhận ra, đặc biệt là bến tàu ở nam thành, ban đêm đèn đuốc sáng trưng, cách rất xa cũng có thể nhìn thấy ánh sáng.
Sao Quan ở gần phương bắc một chút, còn chủ yếu là thiên về phía nam, không tiện thu thuế của thương thuyền (thuyền buôn bán).
Ở giữa phủ đệ của thái giam và Sao Quan có lập một doanh trại tạm thời, bên trong có 750 vệ sở binh.
Vị trí của doanh trại này khá kỳ lạ, hoàn toàn rất dễ bị công phá, tất cả đều dựa vào hoàng rào gỗ để phòng ngự, chỉ vì nhanh chóng đi cứu viện thái giam và Sao Quan.
…
Ngô Dũng là quân hộ của Thiên Hộ Sở, nhưng mãi cho đến nửa năm trước, hắn đều chưa từng sờ qua binh khí. Bình thường vẫn luôn khiêng cái cuốc, trồng trọt cho lão gia của Thiên hộ, còn thảm hơn cả tá điền bình thường.
Mấy tháng trước, Tuần Phủ hạ lệnh cho Thiên hộ cung cấp binh sĩ, Ngô Dũng được bỏ cuốc xuống để nhập ngũ.
Vừa mới bắt đầu hắn còn khá sợ hãi, may là Giải Tuần phủ dùng binh như thần, dễ dàng tiêu diệt phản tặc ở huyện Thụy Kim. Ngô Dũng chỉ là đi theo phất cờ hò reo, đã đạt được thắng lợi mang tính quyết định, thì lại bị lão gia Thiên hộ dẫn đi khắp nơi “trưng lương”.
Ngô Dũng ở huyện Thụy Kim, cướp được rất nhiều lương thực và bạc, đáng tiếc tất cả đều là của lão gia Thiên hộ, bản thân hắn chỉ giấu được hai lượng.
Khi kiếm tra soát người, giấu bạc ở sau mông, vô cùng nguy hiểm lừa dối qua được cửa.
Sau đó, Thiên hộ bị Tuần phủ chém, tất cả tài sản cướp được đều bị Tuần phủ lấy đi.
Nhìn thấy sắp tới mùa đông, Ngô Dũng thầm nghĩ phải nhanh chóng trở về phủ Lâm Giang, đưa bạc cho thân mẫu bảo quan, hắn còn hi vọng để dành tiền để lấy vợ nữa.
Ai, khi nào mới có thể về nhà đây?
Ngô Dũng dựa vào hàng rào ngủ gà ngủ gật, hai mí mắt cụp xuống, bất giác đã đi vào mộng đẹp.
Canh gác?
Đừng nói nhảm nữa, ngủ sướng hơn nhiều, phản tặc cũng không dám tới đây.
Cũng không biết ngủ được bao lâu, đột nhiên Ngô Dũng bưng tỉnh, hoặc là bị hàng rào gỗ đập cho tỉnh.
Rất nhiều phản tặc đẩy đổ hàng rão gỗ, cứ thế xông vào doanh trại, lính gác xung quanh đều bị chém chết.
"Đô đô đát, đô đô đát đô đát đô đát đát đát, tít tít tít tít tít tít ô ~~~~~~ "
"Đô đô đát, đô đô đát đô đát đô đát đát đát, tít tít tít tít tít tít ô ~~~~~~ "
Tiến kén bén nhọn chói tai, giống như Diêm Vương gia đang chiêu hồn, trong nháy mắt nhóm phản tặc hóa thành đầu trâu mặt ngựa.
Ngô Dũng nằm ngủ ở trên đấy, lại trốn ở phía sau hàng rào gỗ, thế mà lại không bị phản tặc phát hiện.
Chỉ là sau khi hàng rào gỗ bị đẩy đổ, đập vào đầu hắn rất đau, lại bị phản tặc trèo qua hàng rào gỗ vào trong, mấy lần liền giẫm lên làm hắn suýt chút nữa tắt thở. Thấy nguy hiểm, hắn chui qua kẽ hở của hàng rào ra ngoài, thì đã thấy ba phản tặc khác đang đánh tưới, Ngô Dũng sợ tới mức vội vàng cầm trường thương lên, học theo dáng vẻ của phản tặc lao về phía trung tâm doanh trại.
Chạy rồi chạy, rõ ràng Ngô Dũng mặc quần áo quan binh, vậy mà lại coi bản thân mình giống như phản tặc.
Toàn bộ 750 sở vệ binh sụp đổ, có một vài người dứt khoát đầu hàng.
Ngô Dũng đang cân nhắc xem chạy trốn như thế nào thì đột nhiên có tên phản tặc đi đến bên người hắn, cười nói: “Huynh đệ, ngươi cũng có thương của quan binh? Cái này so với gậy trúc buộc kéo có tác dụng hơn nhiều.”
Ngô Dũng bị dọa cho giật mình, cái khó ló cái khôn nói: “Đúng vậy, rất hữu dụng, ta cướp được đấy.”
“Ngươi là nửa đường mới nhập quân đúng không? Ta là lão binh ở trấn Vũ Hưng.” Phản tặc kia có chút đắc ý.
“Ừm, ta là nửa đường mới nhập quân.” Ngô Dũng vừa nói vừa chạy về phía phủ thành.
Phản tặc kia lập tức hô: “Huynh đệ, ngươi đi nhầm rồi. Mau đi qua bên kia giúp đỡ, đừng để cho cẩu thái giám chạy, Triệu tiên sinh nói muốn bắt sống!”
Ngô Dũng chỉ có thể cầm trường thương lên, kiên trì đi về phía trước, lại bị tên phản tặc bên người lôi cuốn, lao về phía đang chém giết ầm ĩ nhất.
Lặng lẽ chạy không biết bao xa, Ngô Dũng thấy có người kêu lên: “Thái giám chạy ở bên kia, mau đuổi theo, mau đuổi theo!”
“Ai da!”
Ngô Dũng giả vờ ngã sấp xuống, muốn đợi phản tặc đi rồi mới quay người lại đi qua cầu vào thành.
Phản tặc kia ở bên cạnh không đi đuổi thái giám, mà lại đỡ Ngô Dũng dậy hỏi: “Huynh đệ, ngươi không sao chứ?”
“Không… không sao, trẹo chân rồi,” Ngô Dũng giả bộ khập khiễng, “Ngươi đi giết cẩu thái giám đi, đừng quan tâm ta.”
Phản tặc vẫn không đi mà đỡ Ngô Dũng nói: “Triệu tiên sinh nói, chúng ta đều là chiến sĩ, không thể vứt bỏ chiến hữu. Có rất nhiều người đuổi theo thái giám rồi, ta đỡ ngươi về doanh trại trước, ở đấy có người tiếp nhận tù binh.”
Ngô Dũng nào dám về đó để chui đầu vào lưới, sôi nổi nói: “Ồ, lại không sao rồi, mau đi giết thái giam thôi!”
Hai người lao vào đêm tối mù mịt, chỉ dựa theo âm thanh để đuổi theo, cũng không biết đã chạy tới nơi nào rồi.
Đột nhiên thấy có người chạy tới, phản tặc kia lập tức ngăn lại: “Đầu hàng sẽ không giết!”
Ngô Dũng cũng hò theo: “Đầu... đầu hàng không giết!”
“Hảo hán tha mạng!”
Người đi tới đó phù phù quỳ xuống đấy, lấy bạc ra nói: “Ta có tiền, cho các ngươi hết, các ngươi thả ta vào trong thành đi.”
Ngô Dũng theo bản năng chuẩn bị lấy bạc thì phản tặc bên người lại cầm thương đánh xuống, nổi giận nói: “Gia gia ta là đại đồng tử đệ binh, có ruộng đất có lương thực, không cần số tiền dơ bẩn này của cẩu quan nhà ngươi. Triệu tiên sinh nói, người quan phủ lừa gạt người khác, đợi chúng ta tin rồi thì sẽ cướp ruộng đất của chúng ta đi!” Nói xong lập tức hô to, “Cẩu quan ở chỗ này, ta bắt được một tên cẩu quan!”
Có bạc cũng không cần?
Não hỏng rồi à!
Ngô Dũng đã duỗi tay ra ngoài rồi, lập tức vội vàng thu lại, hô theo: “Cẩu quan ở chỗ này!”