Chương 195: Đoạt thành (2)
Trong lòng Tri phủ, Tri huyện đều có tính toán, nên sau khi sắp xếp một hồi thì về nhà nghỉ ngơi bù.
Ngay lúc bọn họ đi ngang qua phủ Tham tướng, đột nhiên nghe được trên thành hô tô: “Trấn trấn thủ trở về rồi!”
Hai người liếc nhau, vừa bực mình lại vừa buồn cười.
Thái giám mạnh mẽ điều vệ sở binh rời khỏi thành, khiến cho toàn quân gần như bị tiêu diệt. Đương nhiên Từ Phục Sinh và Tôn Dương Hoài tức giận, nhưng bọn họ càng sợ Trương Dần chết rồi, thì sẽ không dễ báo cáo với thái giám trấn thủ Giang Tây.
“Tên hoạn tặc này chạy trốn đúng là nhanh, thế mà lại không bị phản tặc chém.” Từ Phục Sinh châm chọc nói.
Tôn Dương Hoài đang ngáp nói: “Xem ra còn chưa ngủ được rồi, còn phải đi đón tên hoạn tặc này vào trong thành, xem có thể khiến cho hắn nói tốt vài câu không.”
…
Trên thành thả cái sọt xuống, Triệu Hãn đỡ thái giám, thấp giọng nói: “Muốn sống thì đừng có giở trò.”
Đương nhiên Trương Dần có nghĩ đến chuyện lừa dối, một khi thành bị phá, hắn sẽ mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì còn không bị phản tặc cho một đao sao?
Triệu Hãn vỗ vỗ phía sau lưng thái giám, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Sau khi phá thành, ta sẽ giết chết Tri phủ và Tri huyện, đến lúc đó chẳng những thả ngươi ra mà còn có thể phái thuyền đưa ngươi đi Nam Xương. Nhớ kỹ, mất thành mất đất là trách nhiệm của Tri phủ, Tri huyện. Tuần phủ Giải Học Long đề cao phản tặc, cố ý điều binh lực đi huyện Phúc An, để cho phản tặc thừa cơ công chiếm phủ thành! Mà Trương trấn thủ ngươi, anh dũng giết địch, một lần đánh tan cường đạo, còn vì thế mà bản thân chịu trọng thương.”
Nhất thời Trương Dần trợn mắt há mồm, lập tức trong lòng mừng như điên - ta còn có tác dụng, ta còn có tác dụng, phản tặc sẽ không giết ta!
Hơn nữa, hắn chẳng những có thể sống mà còn có thể đẩy trách nhiệm lên trên đầu quan văn.
Nghĩ thong suốt điều này, nhất thời Trương Dần bùng lên ước muốn được sống mạnh mẽ, bắt đầu bùng nổ diễn xuất, hắn dùng giọng điệu kiêu ngạo của mình hô to: “Chân của gia gia ngã gãy rồi, mau mở cửa thành ra, ai không nghe lời lập tức giết chết hắn!”
Quan viên và binh lính thủ thành, căn bản không dám mở cửa, vẫn thả sọt xuống như trước.
Triệu Hãn và Phí Như Hạc tóc tai bù xù, trên mặt và trên người đều là tro bụi. Bọn họ đỡ thái giám vào trong cái sọt, còn cố ý nâng cái chân bị gãy của thái giám lên dùng sức đập vào bên cạnh cái sọt.
“A!!!”
Thái giám phát ra tiếng kêu thảm thiết như giết heo, đau đến mức trán túa ra mồ hôi.
Cái này căn bản không cần phải xiễn, sắc mặt hắn tái nhợt la lên: “Mau mở cửa thành, chân của ta sắp gãy đứt rồi, mau đi tìm đại phu nối xương!”
Binh lính thủ thành hai mặt nhìn nhau, dần dần có quan viên đuổi đến đây.
Một vài quan viên muốn mở cửa, một vài quan viên thì không dám mạo hiểm, nên ở đó cãi nhau ầm lên.
Từ Phục Sinh và Tôn Hoài Dương từ từ đi đến, thấy thái giám không giống giả bộ, nếu không thì không thể nào diễn như thật vậy được. Thế là, Từ Phục Sinh nói: “Mở cửa, nghênh đón Trương trấn thủ vào thành. Còn có, mời đại phu nối xương tốt nhất đến đây.”
Cửa thành mở ra, Triệu Hãn và Phí Như Hạc đỡ hai bên, kéo tên thái giám đã sắp đau đến ngất đi vào thành.
Sau khi vào cửa, tất cả mọi người đều kinh hồn bạt vía, còn căng thẳng hơn là lúc ở ngoài thành,
Bởi vì ngoại trừ ở ngoài cửa thành Lâm Giang, thì các cửa thành khác đều xây dựng theo kiến trúc có bức thành nhỏ ở ngoài cổng thành. Lúc này Triệu hãn ở ngay trong vòng của thành, một khi bị phát hiện có vấn đề, thì chỉ có đợi bị bắt, đó là muốn chạy cũng không chạy được.
Cuối cùng có kinh ngạc nhưng không nguy hiểm, thuận lợi đi qua vòng thành nhỏ, chân chính bước vào trong thành.
“Ai da, Trương trấn thủ, cuối cùng ngài đã trở lại rồi!” Từ Phục Sinh cười rồi xuống cổng thành, nhanh chân bước lại nghênh đón.
Tôn Dương Hoài chẹp miệng nói: “Trương trấn thủ là ngươi có phúc, chỉ có vài tên phản tặc nho nhỏ thì có là gì?”
Các quan lại phủ Cát An, huyện Lư Lăng cùng đều đi lên nịnh hót, chỉ hy vọng thái giám có thể nói vài lời hay cho mình. Bởi vì chuyện dân bản địa làm loạn huyên náo quá lớn, khả năng lớn sẽ bị triều đình trị tội, cũng chỉ có thái giám mới có thể thổi chút gió ở trong cung.
Trương Dần đã không còn nghĩ đến chuyện khác, chân của hắn gãy đau đến chết đi sống lại, hữu khí vô lực nói: “Tìm đại phu, mau đi tìm đại phu!”
Đáng đời!
Các quan lại ngoài miệng thì nịnh họt, tất cả trên mặt đều là tươi cười lấy lòng, nhưng trong lòng lại đều đang vui dướng khi thấy người khác gặp họa.
Từ Phục Sinh đẩy Triệu Hãn ra, tự mình đỡ lấy Trương Dần, an ủi nói: “Trấn thủ yên tâm, đại phu nối xương rất nhanh sẽ đến.”
Tôn Hoài Dương cũng đẩu Phí Như Hạc ra, đi sang bên còn lại nói: “Tối hôm qua trấn thủ quyết đoán, đánh tan phản tặc phải chạy ra, thật đúng là trụ cột của triều đình.
Mồ hôi Trương Dần chảy ra như mưa, cầu xin nói: “Ai ai… Chậm một chút, chậm một chút, chân gãy rồi!”
Tri phủ và Tri huyện cũng rất xấu, cố ý kéo thái giám lên phía trước, muốn để cho tên này chịu tội thay mình.
“Ai da,” Từ Phục Sinh vội vàng dừng bước chân, vẻ mặt thân thiết nói “Trấn thủ không sao chứ? Là tại hạ lỗ mãng rồi.”
“Không… không sai, chậm một chút là… thành.” Trương Dần đã sắp nói không nên lời, vẻ mặt đau đến vặn vẹo.
Trong lúc nói chuyện, các quan viện phủ Cát An, huyện Lư Lăng đã lần lượt vây đến bên cạnh thái giám.
“Giết!”
Triệu Hãn đâm một thương vào Tri phủ Từ Phục rồi, rồi lại rút đao chém chết một Đồng tri, tiếp đó vung đao chém lung tung.
Chỗ này người chen người, khoảng cách lẫn nhau rất gần, trường thương không dễ dùng bằng đoản đao.
Phản tặc?
Từ Phục Sinh ôm ngực chậm rãi ngã xuống đất, cho đến lúc chết hắn vẫn không rõ, tại sao phản tặc lại còn có thể chưa đi?
Trong thành lại không có gì để cướp, vì sao không đi cướp bến tàu ở thành nam, mà lại mạo hiểm chạy tới lừa đối phủ thành. Đây thật sự là không hiểu mà!
Ngay lúc Triệu Hãn động thủ, Phí Như Hạc cũng chém Tri huyện, rồi lại vung đao chém chết Huyện thừa, rồi xông vào đám quan lại, đánh đâu thắng đó.
Trương Thiếu Ngưu cầm theo một chiếc rìu, sau khi đập hết các quan viên, thì đi giết binh lính thủ thành.
Lúc này, Ngô Dũng cũng không hiểu, rốt cuộc mình là tặc hay là binh. Hắn chỉ có thể kiên trì liều chết xung phong, một thương đâm chết Thông phán đang có ý đồ bò dậy, sau đó lại đâm chết một Thôi quan đang giãy dụa.
Giết liên tiếp hai tên quan viên, đột nhiên Ngô Dũng hưng phần, giống như là bị cái gì thức tỉnh vậy.
Hắn là quân hộ, nhưng thực ra là nông nô, còn thảm hơn so với điền hộ.
Giết giết giết, làm quan đều đáng chết!