Chương 196: Tú sĩ áo trắng (1)
Ngô Dũng càng đánh càng hăng, hắn cũng không giết binh mà chỉ giết kẻ làm quan. Một đống người nằm trên đất, còn có người vẫn chưa chết hẳn, phàm là người còn đang nhúc nhích, đều không trốn thoát được một thương của Ngô Dũng
Đúng là sảng khoái, cả người Ngô Dũng nhẹ nhàng vui vẻ, cảm thấy hai mươi năm trước đã sống uổng phí.
Hôm nay như thế này, mới được xem như là con người, trước kia chỉ là súc vật.
“Giết!”
Hai mắt Ngô Dũng đỏ ngầu, lao về phía binh lính thủ thành, thậm chí quên cả sợ hãi và cái chết.
Triệu Hãn vừa lao về phía đầu bên kia vừa hô: “Như Hạc, ngươi dẫn người bảo vệ cửa thành. Thiết ngưu, không cần xông lên nữa, dẫn người theo ta thủ trên cổng thành! Người thổi kèn mau tới đây!”
Người thổi kèn chạy như bay đến bên người Triệu Hãn, lấy kèn ở trong túi ra.
"Đô đô đát, đô đô đát đô đát đô đát, tít tít tít ô ~~~~~~~~~~~~ "
"Đô đô đát, đô đô đát đô đát đô đát, tít tít tít ô ~~~~~~~~~~~~ "
Tiếng kèn bén nhọn chói tai vang lên, đột nhiên phủ lớn hào hoa của thái giám ở ngoài thành bị đẩy ra, Giang Đại Sơn dẫn theo năm trăm binh lính lao về phía phủ thành.
Người thổi kèn đang không ngừng thổi, trước kia chỉ thổi hôn tang gả thú, bây giờ ở trên cổng thành phủ thành, vui vẻ thổi tang ma cho tập thể quan viên hai cấp phủ huyện.
“Phản tặc đánh tới rồi!”
“Chạy mau!”
Binh lính thủ thành kinh hoảng chạy trốn, quan viên đều bị giết hết, bọn họ nào còn có tâm trạng để chiến đấu?
Thái giám Trương Dần ngã trên mặt đất, đau đến kêu oai oái, lúc đánh nhau còn bị giẫm lên mấy cái. Trong đó có một cước, giẫm đúng lên cái chân gãy của hắn, làm hắn đau đến mức muốn ngất đi.
Đợi Giang Đại Sơn dẫn năm tram binh lính vào thành, quân lính thủ thành đã chạy mất tăm mất tích.
Rất nhanh, phố xá ngoài thành hỗn loạn, thương hộ và người dân đều đóng chặt cửa, thương thuyền ở bến tàu cũng vội rời đi. Có một vài binh lính chạy ra ngoài thành, trở thành lưu manh, nhân cơ hội đốt nhà cướp của, hơn nữa còn dùng danh nghĩa của phản tặc.
Triệu Hãn lập tức hạ lệnh: “Như Hạc, ngươi dẫn một trăm người, đi bình loạn ở bến tàu. Đại Sơn, ngươi dẫn năm mươi người, chiếm lĩnh phủ nha Cát An. Thiết Ngưu, ngươi dẫn năm mươi người, chiếm lĩnh huyện nha Lư Lăng. Hoàng Thuận, ngươi dẫn năm mươi ngươi, chính lĩnh kho của phủ huyện. Lý Chính, ngươi dẫn ngươi đi tới huyện học, bảo tú tài ở đó không phải kinh hoảng. Nhớ kỹ, ngoại trừ người nhân cơ hội chạy trốn thì không được tùy tiện giết người!”
Lúc này, Trần Mậu Sinh đang tránh ở núi nhỏ, phụ trách quản lý lương thực, gia súc và người làm công tác chính trị.
Hoàng Yêu dẫn theo hai chiến thương thuyền cướp được chạy về phía bờ phía bắc cách đây mười dặm, hẹn là tới buổi trưa sẽ chèo thuyền trở lại.
Triệu Hãn tự mình dẫn người tới trước phu học, bởi vì hắn động thủ quá nhanh nên có một vài tú tài ở bên trong này còn chưa chạy.
Nhìn thấy phản tặc tới nhóm tú tài cầm ghế lên định liều mạng.
Triệu Hãn cười rồi bước về phía trước một bước, đột nhiên có tú tài ném ghế bỏ chạy, còn có tú tài sợ tới mức quỳ xuống đất xin tha.
“Yên tâm, ta sẽ không giết người lung tung, ta cũng từng đọc sách.” Triệu Hãn cười nói.
Các tú tài còn chưa bình tĩnh lạ, nhưng cũng không sợ như trước nữa.
Triệu Hãn hỏi: “Chỉ còn lại mấy người các ngươi?”
Một tú tài nhắc nhở: “Còn có một vài người ở huyện học, phía trên sông còn có thư viện Bạc Lộ Châu.”
Ta đúng là quên mất chỗ đó,” Triệu Hãn cười cười, đột nhiên hạ lệnh, “Ngươi đâu, bao vây thư viện Bạc Lộ Châu, không cho một cái thuyền nào vào!”
Thư viện Bạch Lộ Châu, và thư viện Bạch Lộc Động, thư viện Dự Chương, được gọi là bốn đại thư viện Giang Tây, chắc rằng ở đó có thể vớt được vài nhân tài.
Triệu Hãn thuận lợi tiếp nhận phủ khố thì Phí Như Hạc bị phái bị bình loạn lại đột nhiên gặp phải công kích.
Rất nhiều lưu manh thừa dịp rối loạn đi cướp bóc, Phí Như Hạc chia binh đến các ngã tư đường ngăn lại. Trong đó, có một đội mười ngươi bị bao vây tấn công, Thập Trưởng bị gậy đánh cho đầu rơi máu chảu, ngất bất tỉnh nhân sự tại chỗ.
Phí Như Hạc biết được tin tức, lập tức tập hợp binh lính đi càn quét, đồng thời tự mình thẩm vấn từ binh.
“Các ngươi là ai?” Phí Như Hạc kìm nén lửa giận hỏi.
Tất cả những tên đó đều quỳ trên mặt đất, trong đó có một người nói: “Trâu ngựa.”
Phí Như Hạc giận tím mặt, rút đao quát lớn: “Nếu còn không thành thật, sẽ tiễn ngươi đi chuyển thế làm trâu làm ngựa!”
Đột nhiên, một sĩ tử đi tới, chắp tay nói: “Bẩm vị tướng quân nà, cái gọi là người trâu ngựa, đó chính là tầng lớp đả hành.”
Đả hành có mặt ở khắp các tỉnh phía nam, tên gọi cụ thể thì khác nhau, ví dụ ở vùng Nam Trực thì gọi là “La phu.”
“Ngươi là ai?” Phí Như Hạc hỏi.
Sĩ tử chắp tay nói: “Tú tài Lư Lăng, Tiêu Hoán, tự Cảnh Minh.”
Phí Như Hạc cũng chặp tay nói: “Triệu Nghiêu Niên, tự Như Hạc.”
Triệu Hoán nói: “Xin tướng quân cho ta mượn năm mươi binh, trong vòng nửa canh giờ, sẽ bình ổn hoàn toàn loạn lạc vùng thành nam.”
Phí Như Hạc nhíu nhíu mày, nói: “Nếu không bình loạn được, ta sẽ bình ngươi đó!”
“Ta dám lập quân lệnh trạng!” Tiêu Hoán cười nói.
Một tiểu đội trưởng, dẫn theo năm nươi ngươi, đi theo Tiêu Hoán bình loạn.
Dọc đường rải rác gặp được người gây sự, Tiêu Hoán căn bản không để ý tới, mãi đến khi đến cửa một nhà trong ngõ phố, mới hạ lệnh nói: “Phá cửa, bắt người!”
Đằng bài thủ giơ nắp nồi lên, lần lượt đi lên đập cửa, rất nhanh đã phá được cả viện.
Lang tiển binh lập tức lao lên mở đường, người cầm thương lập tức theo sau, trong nháy mắt đã chiếm được trạch viện.
Binh lính này được huấn luyện rất tốt khiến cho Tiêu Hoàn có chút kinh ngạc. Hắn thong thả bước vào trong viện, nói với một lão đâu đang bị bắt: “Lưu nhị gia, mau chóng gọi trâu ngựa của ngươi về. Lúc này, còn dám làm loạn, ngươi là chán sống rồi?”
Lưu nhị gia cười lạnh nói: “Ngươi là tú sĩ áo trắng mà cũng đầu hàng phản tặc?”
Thấy Lưu nhị gia không phối hợp, Tiêu Hoán nói với một người cầm khiên mây: “Huynh đệ, mượn binh khí của ngươi dùng một chút.”
Binh khí gì?
Một con dao dùng để chặt tre, tước trúc!
Tiêu Hoán mặc một thân nho sam, tay cầm đao vung cánh tay lên chặt. Thiếu niên bên cạnh Lưu nhị gia tực tiếp mất nửa cái đầu, chỉ kịp chấn kinh kêu một tiếng rồi chết.
“Tiểu Ngũ!”
Lưu Nhị gia vừa tức giận vừa kinh sợ, lập tức gào khóc.
Tiêu Hoán nói: “Ta đã giết một đứa con trai của ngươi, còn muốn để cho ta giết cả nhà ngươi sao?”
Vẻ mặt Lưu nhị gia ác độc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Để ta đi ra ngoài!”
“Mời.” Tiêu Hoán mỉm cười nói.
Ông lão này đi đến trên đường, gọi một vài người đả hành đến tuyên bố mệnh lệnh.