Chương 197: Tú sĩ áo trắng (2)
Rất nhanh, đả hành ở ba con phố gần đó, toàn bộ đều đến trong trạch viện đưa tin, gần như trên người mỗi người đều treo tài sản cướp được.
“Đóng cửa, giết người!”
Tiêu Hoán ra lệnh một tiếng, lập tức cửa viện bị đóng lại.
Chiến trận tạo thành từ lang tiển binh, đằng bài thủ, trường thương thủ, cầm trên tay các vũ khí nhằm về phía đám lưu manh kia, trong nháy mắt hai bên đã phân ra thắng bại.
Có thể nói, nhóm lưu manh không có lực để đánh lại.
Có mấy khiên mây thủ, còn nhân cơ hội đổi vũ khí mới, bỏ lưỡi liềm, dao phay trong tay xuống, thay bằng đao dắt bên lưng mới cướp được.
“Một người cũng không giữ lại.” Tiêu Hoán chỉ vào Lưu nhị gia, “Nhất định phải giết cả nhà hắn!”
Tiểu đội trưởng không nghe lời: “Triệu tiên sinh nói, không thể giết người lung tung, toàn bộ trói lại áp giải về.”
Triệu Hoán bất đắc dĩ, đành phải áp giải tù binh, trong đó bao gồm cả phu phụ Lưu nhị gia, giao cho Phí Như Hạc là người phụ trách bình loạn.
Ngay say đó, Tiêu Hoán lại dẫn nhóm binh này tiếp tục đi về phái trước tìm kiếm những tên cầm đầu đả hành khác.
Không đến một canh giờ, toàn bộ loạn lạc đều được bình ổn, giết chết, bắt được đả hành và người nhà có đến hơn bốn trăm người.
Phí Như Hạc tự mình viết cáo thị an dân, để cho thủ hạ dán ở các ngã tư đường, vỗ bả vai Tiêu Hoán nói: “Không tệ, làm việc có trình tự, ta dẫn ngươi đi gặp hội thủ.”
“Có phải là Triệu tiên sinh?” Tiêu Hoán hỏi.
Phí Như Hạc cười nói: “Chính là hắn.”
“Đã mong gặp từ lâu.” Tiêu Hoán chắp tay nói.
Phủ nha.
Triệu Hãn chỉ vào các loại tài liệu chính thức, nói với mấy chục tú tài: “Trong vòng năm năm, tìm hết ra, vài ngày nữa ta sẽ mang đi.”
Nhóm tú tài không dám từ chối, sợ hãi bị một đao chếm chết.
Bọn họ đều là một vài tú tài bần hàn, người chân chính có tiền đọc sách, sao có thể ở lại phủ học và huyện học? Tuy học tịch treo ở đó, nhưng nơi hằng ngày đọc sách, thì lại ở thư viện Bạch Lộc Châu.
Đột nhiên, Lý Chính chạy vào, thấp giọng nói: “Tổng tường, kho phủ không có tiền tài gì, nhưng nội viện phủ nha lại tìm được hai rương, sợ rằng có trên vạn lượng bạc!”
“Vị Từ Tri phủ này, đúng là người có tiền mà,” Triệu hãn cảm khái một tiếng, dặn dò nói, “Đợi Hoàng Yêu trở về, lập tức chuyển bạc lên thuyền.”
Chỉ một lúc sau, Phí Như Hạc dẫn người đi đến: “Tổng trường, có tú tài sẵn sàng góp sức. Tên là Tiêu Hoán, tự Cảnh Minh, lần hành động này, đã giúp ta bình loạn thành nam.”
Triệu Hãn xoay người nhìn lại, đã thấy người này một thân áo trăng, trên người còn dính rất nhiều vết máu.
Tiêu Hoán chắp tay: “Vãn sinh bái kiến Triệu tiên sinh.”
Triệu Hãn cười hỏi: “Vì sao lại tự nguyện đi theo phản tặc?”
Sắc mặt Tiêu Hoàn như bình thường, trả lời nói: “Đó không phải là theo tặc, vãn sinh trong mắt người đời, chắc chắn chính là cường đạo.”
“Ồ, nói nghe một chút xem.” Triệu Hãn sinh ra vài phần hứng thú.
Tiêu Hoán nói: “Nhà vãn sinh nghèo, phụ thân lại bệnh nặng, bất đắc dĩ phải đi vay tiền nặng lãi. Không có tiền trả lại, nên chỉ có thể dấn thân vào đả hành, làm cho sư gia kiện tụng để sinh sống.”
Cuối triều đại nhà Minh, đả hành thịnh hành, phát triển đến triều Sùng Trinh thì đã hình thành một hệ thống hoàn chỉnh.
Người trong đả hành, được chia làm ba cấp bậc.
Cấp thứ nhất, tử đệ quan lại và tú tài.
Cấp thứ hai, tử đệ thân sĩ, thương nhân.
Cấp thứ ba, lưu manh côn đồ đầu đường.
Ở phía trước là tử đệ quan lại thân sĩ, phụ trách con đường quan hệ với tầng lớp bên trên. Tử đệ thương nhân cung cấp tiền tài. Tú tài đảm nhiệm vai trò kiện tụng, sau khi lên quan ti, còn kiêm chức bày mưu tính kế. Lưu manh con đồ thì làm người đi đánh nhau, xung phong lên tiền tuyến làm chuyện xấu.
Giang Nam thích lên quan ti, mà lúc lên quan ti, phải mời hội đả hành giúp đỡ.
Đến ngày mở xét xử, không sợ nửa đường bị người khác mai phục; thứ hai luật sư tố tụng, thường thường là người kiện tụng của đả hành; thứ ba, quan viên kinh sợ, nhắc nhở Tri Châu, Tri huyện đừng có quá tham lam.
Nếu như đề cập đến chuyện tranh đoạt gia sản, tranh đoạn phong thủy nơi đặt mộ, đương sự còn phải mời đả hành ở bên ngoài đến, bởi vì giữa các đả hành trong cùng một địa phương sẽ có nương tay.
Dần dần, công việc giữ nhà bảo hộ viện, cũng bị đả hành các nơi lũng đoạn, có tiêu cục còn là tổng bộ của đả hành.
Loại chuyện như hôn tang gả thú, chặn đường đòi tiền, thì càng không phải nói chơi.
Thậm chí còn có người chuyên chịu tội thanh người khác…
Vị tú tài trước mặt này, nếu đặt ở trong phim điện ảnh “người trong giang hồ”, thì gần như giống với Luật sư chuyên trách của bang Hồng Hưng.
Triệu Hãn cười nói: “Ngươi làm một người kiện tụng cơm áo không lo, sao lại tự nguyện mạo hiểm bị mất đầu mà đi theo phản tặc?”
Tiêu Hoán nghiêm mặt nói: “Nếu làm người kiện tụng, thì cả đời cũng chỉ là một kẻ đi kiện tụng cãi thuê. Nếu làm phản tặc, hoặc là bị đao chém thành trăm mảnh, hoặc là trở thành người được kính trọng!”
“Ta giống như người có thể thành công sao?” Triệu Hãn thử hỏi.
Tiêu Hoán trả lời: “Bến tàu thành nam, là toàn bộ tinh hoa của phủ Cát An. Tiên sinh đã chiếm lĩnh được phủ thành thì tài sản ở ngoài thành đã là vật nằm trong tay. Nhưng tiên sinh vẫn không dung túng cho binh lính cướp bóc, mà còn phái binh linh đi bình loạn an dân. Không bị tiền tài lay động, trí tuệ lớn này, từ xưa đến nay có mầy người có thể làm được?”
Triệu Hãn tiếp tục hỏi: “Ngươi có biết ta đã làm những việc gì ở quê nhà không?”
“Nghe nói, giết địa chủ, chia ruộng đất, bình quý tiện!” Tiêu Hoán trả lời.
Triệu Hãn dò hỏi: “Ngươi có phản đối loại hành động này không?”
Tiêu Hoán trả lời nói: “Lập nghiệp lúc ban đầu, phải hung bạo, cho dù kịch liệt gấp trăm lần cũng không phải là không thể. Việc cấp bách, chính là đánh bại tuần phủ Giải Học Long, tất cả những chuyện còn lại đều là việc nhỏ không đáng kể.”
“Làm thế nào để đánh bại Giải Học Long?” Triệu Hãn tiếp tục hỏi, nhưng thật ra cũng không ôm hy vọng gì.
Tiêu Hoán lại thấp giọng nói: “Giải Học Long vì xuất binh, đã đánh cướp vô số thương thuyền, nên đã bị đại tộc hào môn chán ghét. Nếu như đầu xuân sang năm, hắn còn không trả thương thuyền lạ, sợ rằng tấu chương buộc tội cũng có thể đưa tới trước mặt Hoàng đế. Bây giờ, Triệu tiên sinh công phá phủ thành, vậy thì càng dễ làm hơn rồi. Hãy dùng tài sản có được ở phủ thành, lấy ra số tiền lớn hối lộ thái giám trấn thủ Giang Tây!”
Triệu Hãn lộ ra nụ cười mỉm: “Nói tiếp.”
Đột nhiên Tiêu Hoán hỏi: “Không biết thái giám phân thủ Trương Dần kia, bây giờ đã bị Triệu tiên sinh chém chưa?”
“Vẫn còn giữ lại, tạm thời chưa chết.” Triệu Hãn nói.