Chương 198: Cuồng sinh (1)
Tiêu Hoán ra chủ ý nói: “Ngươi này còn có chỗ dùng được. Có thể triêu mộ được một đám đả hành lưu manh lớn, để làm tư binh của hắn. Đợi Giải Học Long trở về cứu viện phủ thành, tiên sinh lập tức rời khỏi đây, giao phủ thành cho thái giám Trương Dần, nói là Trương Dần đã thu phục được thành trì.”
“Thái giám trấn thủ Giang Tây, thái giám phần thủ Cát An, là người gánh vác trách nhiệm gìn giữ đất đai, phủ thành Cát An thất thủ, bọn họ khó chối tội. Nếu tiên sinh lại viết một phong thư, hứa hện không chiếm thành trì châu huyện, lại âm thầm tặng một món tiền lớn. Hai tên thái giám này, sẽ vì trốn tránh trách nhiệm phủ thành bị thất tuhr mà sẽ mua chuộc quan trong hãm hại Giải Học Long. Mà tiên sinh rút binh đi, thân sĩ thương nhân không còn sợ hãi, cũng sẽ cùng nhau buộc tội Giải Học Long, bọn họ chỉ vì lấy lại thương thuyền của mình.”
“Đến lúc đó, căn bản không cần giáp chiến, Giải Học Long sẽ bị bãi quan gọi về triều! Trên đời này, còn có thể có mấy Giải Học Long? Tiếp đó, Tuần phủ mói tới, sợ rằng ngay cả bản lĩnh mộ binh cũng không có.”
Tú tài này, tâm tính rất bẩn, không hổ là người lăn lộn trong xã hội!
Triệu Hãn lại hỏi: “Thương nhân và thân sĩ ở quanh thành, có cái nhìn như thế nào đối với ta?”
Tiêu Hoán nghĩ nghĩ, trả lời: “Kinh sợ, mong đợi.”
“Nói cụ thể.” Triệu Hãn gặng hỏi.
Tiêu Hoàn giải thích nói: “Kinh sợ, là vì bọn họ sợ tiên sinh giết tới địa bàn của họ. Chờ đợi, là chờ xem tiếp theo tiên tinh làm như thế nào. Nếu tiên sinh chỉ ở lại xã Tuyên Hóa, bọn họ cũng lười nhúng tay vào. Nếu như sau này tiên sinh không giết địa chủ chia ruộng, mà còn tiêu diệt được quan phủ, có thể bọn họ sẽ âm thầm cấu kết, lựa chọn lặng lẽ hợp tác với tiên sinh.”
Phân tích này rất thú vị, nhìn rất thấu triệt tâm tư của địa chủ.
Đúng vậy, chỉ cần không liên quan đến lợi ích của bản thân, cho dù phản tặc nháo loạn ở xã bên cạnh đến sập trời, địa chủ ở chỗ này cũng sẽ không tình nguyện bỏ tiền ra luyện binh.
Một ngày nào đó Triệu Hãn làm loạn lớn, chỉ cần không giết địa chủ lung tung, những chuyện đã từng làm đều có thể xem là chuyện nhỏ.
Lý Tự Thành giết người tàn nhẫn như thế nào, so sánh ra thì thủ đoạn của Triệu Hãn chẳng là gì cả. Nhưng mà Lý Tự Thành đánh với Bắc Kinh, văn võ cả triều còn không phải ra dập đầu đón chào?
Triệu Hãn hỏi: “Trong nhà ngươi còn có ai?”
Tiêu Hoán nói: “Có một mẹ già, có một thê tử.”
“Đón bọn họ vào trong quân, cùng với ta trở về chia đất.” Triệu Hãn cười nói.
Cái này là ban ân, cũng là giam giữ người nhà làm con tin.
Triệu Hãn chắp tay nói: “Đa tạ tiên sinh ban cho đất đai.”
Triệu Hãn lại hỏi: “Ngươi có quen thư viện Bạch Lộ Châu không?”
Tiêu Hoán trả lời: “Ngồi nghe dự tính nửa năm, về sau không có tiền nên không đi nữa.”
Triệu Hãn đứng dậy nói: “Vậy thì đi với ta một chuyến, xem nơi đó có danh xứng với thực hay không.”
…
Thư viện Bạch Lộ Châu ở trên Giam Tâm Châu, có đò có thể qua đó.
Tiêu Hoán đi theo Triệu Hãn lên đò, vừa đi vừa nói: ‘Tiên sinh thu nhận nhân tài, không nhất thiết phải đi Bạch Lộ Châu, cho dù có đi thì cũng không có tác dụng gì.
“Vì sao?” Triệu Hãn hỏi.
Tiêu Hoán giải thích nói: “Bên trong thư viện Bạch Lộ Châu, tầng lớp tuấn kiệt chân chính là cử nhân. Mà bây giờ, cử nhân đang ở trên đường đi vào kinh thành thi, ít nhất phải sang tháng năm năm sau mới có thể trở về.”
“Bận tạo phản, đúng là đã quên mất chuyện này,” Triệu Hãn không khỏi tự giễu mà cười, lại hỏi: “Bây giờ, tú tài ở trong đó không có người nào tài giỏi sao?”
Tiêu Hoán hỏi ngược lại: “Cho dù có, lẽ nào trói bọn họ đi tạo phản sao?”
“Cũng phải, con cháu thế gia sao có thể đi theo tặc?’ Triệu Hãn thở dài một tiếng, “Ai, nếu như đã đến rồi, vậy thì cũng thử qua đó xem sao, đó là nơi Văn Thừa tướng (Văn Thiên Tường) học tập lúc còn thiếu niên.”
Bước lên đò, không đến một khắc sau, Triệu Hãn đã đi và Bạch Lộ Châu.
Bởi vì thư viện Bạch Lộ Châu ở Giang Tâm, nên nhiều lần bị hủy vì nước lớn, thư viện trước mặt này được xây dựng lại vào năm Vạn Lịch thứ mười chín.
Đây là kiểu một kiến trúc quần thể, sừng sững giữa núi non và sông nước.
Từ cửa chính đi vào, chính diện đó là ba phường, lần lượt là thờ cúng Đại nho (lập đức), Trung liệt (lập tiết) và Danh thần (lập công).
Lão sư và học sinh của mười khu phòng học, những người còn ở trên Châu đều bị “mời” đến.
Một đám sĩ tử đứng ở đó, trợn mắt nhìn Triệu Hãn.
Triệu Hãn cũng không quan tâm đến họ mà chắp tay tế bài tiên hiền ba phường, rồi lại ở nơi thờ cúng thần tiết tìm được bài vị của Văn Thiên Tường.
“Lấy giấy bút đến đây!” Triệu Hãn nói
Binh lính đã sớm có chuẩn bị, cầm giấy và bút mực đi lên.
Bị phản tặc nhốt ở thư viện không thể rời đi, vốn dĩ nhóm sĩ tử đã cực kỳ oán giận. Thấy Triệu Hãn bái tiên hiền ba phường, mọi người đã có chút thay đổi, cảm thấy phản tặc này cũng không tệ.
Lúc này, Triệu Hãn lấy bút viết chữ, các sĩ tử lại có chút tò mò.
Bỏ bút lông xuống, Triệu Hãn xoay người hỏi: “Sơn trưởng thư viện Bạch Lộ Châu đâu?”
Một sĩ tử trẻ tuổi cười nói: “Đi theo Tuần phủ giết tặc rồi, ở Tam Giang Khẩu giám sát việc vận chuyển lương thảo. Loạn thần tặc tử, ai cũng sẽ bị trị tội!”
“Vậy thì không may rồi, lát sau ta sẽ đi tìm hắn.” Triệu Hãn cũng không tức giận mà lại cười hỏi: “Gan người này có chút lớn, lai lịch thế nào?”
Tiêu Hoán giới thiệu nói: “Cử nhân u Dương Chưng ở huyện An Phúc, nguyên quán Hồ Quảng, Tiềm Giang.”
Triệu Hãn có chút kinh ngạc: “Ngay cả nguyên quán của hắn ngươi cũng biết? Xem ra cũng là có chút danh tiếng.”
Tiêu Hoán giải thích nói: “Vị này là thần đồng, cũng là một cuồng sinh, từ lâu đã danh chấn Cát An. Mười ba tuổi đã tham gia thi thần đông, mười tám tuổi đỗ cử nhân, đến nay cũng chưa thi đỗ tiến sĩ. Lúc này, vốn dĩ hắn nên vào kinh thi phó, không biết vì sao vẫn còn ở lại Cát An.”
“Điên cuồng như thế nào?” Triệu Hãn hỏi.
“Hắn viết một chương văn chương, ta còn học thuộc nữa đấy,” Lúc này, Tiêu Hoán đọc diễn cảm: “Bình sinh tác lão đố ngư, bất khẳng kiền tử án đầu huỳnh. Tư hám thiên cổ thiểu chân độc thư nhân, tòng lai nho học giả giai bảo khuyết thủ tàn, đảng khô hộ hủ, dĩ trí thành cổ bất hóa, trì luận đa vu. Lư truyện phát trủng tắc thi lễ vi thê, bạch trú quặc kim tắc khoa đệ thủ họa. Nội khấu ngoại tặc, giai dĩ ngã bối vi khẩu thực, nhi độc thư chủng tử tự tuyệt hĩ (Đời này chỉ làm một con mọt, không dám giết con đom đóm trên bàn. Tiếc thương thiên cổ thiếu người thật sự đọc sách, từ trước đến giờ nhà nho luôn bảo vệ cung điện sắp tàn lụi, bảo vệ sự khô mòn mục nát, để nó biến thành lỗi thời mà không thay đổi, nhiều lập luận dư thừa. Những bài thơ được viết lên trên mộ dài như thang, bàn ngày thì nguyên tắc khoa đệ cướp tiền bạc. Bên trong thì cường đạo bên ngoài thì ngoại tặc, tất cả đều lấy tầng lớp làm cớ, mà hạt giống đọc sách lại bị đoạn tuyệt)!”