Chương 199: Cuồng sinh (2)
Phiên dịch sang tiếng phổ thông, thì đại ý là: Nho sinh có nhiều bảo thù, kế bè kế cánh, tư tưởng cổ hủ. Thi thư chỉ là nước cờ đầu của chức vị, khoa cử chỉ là phương tiện để kiếm tiền. Bên ngoài ngoại tặc bên trong cường đạo nổi dậy, đều lấy loại người đọc sách này làm cớ, nói là bị tham quan dung túng bức bách phải làm phản. Dường như người đọc sách chân chính đã không còn nữa.
Triệu Hãn cười ha ha: “Đúng là một người đọc sách thật sự!”
Tiêu Hoán lập tức dội cho Triệu Hãn một gáo nước lạnh nói: “Tiên sinh, ngươi này sẽ không bao giờ theo tặc, u Dương thị là đại tộc ở đây.”
Tuy tổ phụ u Dương Chưng chỉ là thân hào nông thôn, ngay cả tú tài cũng không thi đỗ được, nhưng từ trước đến giờ nhận chức quan viện, lại làm các kiểu kết thân. Trưởng tử lấy con gái Đề học sứ, thứ tử lấy con gái Tuần án Ngự sử, người con trai thứ ba lấy con gái Tri phủ. Phụ thân u Dương Chưng là con thứ tư, lúc ấy lấy con gái Tri huyện, về sau vị Tri huyện này lại được làm Tham chính Sơn Đông.
Một mạng lưới quan hệ thông gia cứ thế mà được hình thành.
Triệu Hãn lấy câu đối mình viết, phái người đưa cho cho u Dương Chưng hỏi: “Chữ này có được không?”
“Do lưu chính khí tham thiên địa, vĩnh thặng đan tâm chiếu cổ kim (Vẫn luôn chính trực với thiên địa, cả đời chiếu rọi cổ kim),” u Dương Chưng đọc câu xong câu đối, cười lạnh rồi trực tiếp xé nát, “Một tên phản tặc, cũng xứng viết văn của Thừa tướng? Văn Thừa tướng ở dưới suối vàng có biết thì chết cũng không nhắm mắt!”
Thấy câu đối Triệu Hãn viết bị xé bỏ, nhất thời các thư sinh kinh hãi, sợ Triệu Hãn sẽ giết người tại chỗ.
Triệu Hãn không hề tức giận, mà hỏi: “Ta chỉ khởi sự ở trấn Hoàng gia, vẫn luôn chưa lôi kéo xung quanh. Vì sao thời gian mấy tháng gần đây, nửa huyện Lư Lăng lại phản? Ta đi thẳng một đường từ trấn Mai Đường đến đây, chỉ giết một vài địa chủ có danh tiếng xấu, vì sao bách tính đại phương cũng tạo phản theo?”
u Dương Chưng không dám trả lời, bởi vì hắn biết nguyên nhân là gì.
“Hừ, lời nói thật cũng không dám nói, thứ mua danh trục lợi!” Triệu Hãn nói xong thì bước đi, hắn chỉ đến để bái tế Văn Thiên Tường.
Cảm giác mình bị một phản tặc khinh bỏ, u Dương Chưng không nhịn được nói: “Đều là quan ô lại, bóc lộ bách tính quá mức. Ta là người đọc sách, nếu có thể đề tên bảng vàng, nhất định phải cần tu đức chính, làm cho dân chúng được an cư lạc nghiệp.”
Triệu Hãn dừng bước chân lại, hỏi: “Điền hộ có tính là bách tính không?”
“Đương nhiên tính là bách tính.” u Dương Chưng nói.
Triệu Hãn cười lạnh nói: “Điền hộ không có đất đai, bị địa chủ áp bức tô thuế, lãi nặng và các loại như quy tắc hà khắc như di canh, đông sinh, đậu quả. Cho dù không có tham quan ô lại bóc lột, bọn họ có thể sống tiếp sao? Ngươi cần tu đức chính, có thể làm cho địa chủ giảm tô giảm tức, có thể khiến cho địa chủ hủy bỏ quy định hà khắc sao?”
Di canh, là phương pháp áp tô để đoạt ruộng đất, không nói tới việc không nộp tô trước thì sẽ bị thu lại ruộng.
Đông sinh là mỗi năm đông chí, nông điền phải tặng lễ cho địa chủ, phần lớn là số gà, vịt ngan và các loại gia cầm.
Đậu quả là lúc vào lễ mừng năm mới, nông điền phải đưa bánh đến cho địa chủ.
Đưa hàng, mang thuế đến huyện nha, vốn dĩ là trách nhiệm của địa chủ, nhưng lại đổ toàn bộ lên người nông điền, để cho nông điền, gánh vác tốn kém lương thực, chịu tổn thất.
Cách làm này có đủ kiểu, ở bên Cán Giang, điền hộ gả con gái đều phải tặng lễ cho địa chủ, hư hư thực thự là một loại biến tướng của phong tục trước đêm động phòng.
Đối mặt với chất vấn của Triệu Hãn, u Dương Chưng không nói lại được lời nào, bởi vì gia đình hắn chính là đại địa chủ.
Triệu Hãn châm chọc nói: “Ngươi nói nho sinh bảo thủ, đa số là hạng người viển vông, nhưng chính ngươi không phải loại người đó sao? Ngươi chỉ là tỉnh táo hơn một chút, nhưng cũng chỉ là tỉnh táo, ngươi đã vì chúng sinh thiên hạ làm cái gì chưa?”
“Ta…” u Dương Chưng nắm chặt hai tay, muốn bác bỏ phản tặc, nhưng lại không tìm ra được lý do để thoái thác.
Bởi vì những lời của Triệu Hãn, chính là nguyên nhân nỗi buồn khổ hàng ngày của hắn!
Hắn biết triều đình này không cứu được, cũng biết điểm mấu chốt, nhưng hắn không có cách nào với những chuyện này.
Trên lịch sử, người này là tiến sĩ trong mười năm của Sùng Trinh, bị ngoại phóng làm Tri huyện Giang Đô, chống đỡ áp lực của triều đình không thêm thuế má, cũng không trưng thu của bách tính các khoản tiền dùng để đàn áp các cuộc nổi dậy của nông dân. Lại tổ chức xây dựng đê đạo, đào sông ngòi. Xử lý sạch án tồn đọng trong huyện, tận lực xóa bỏ án oan. Sau đó bị điều chuyển đến huyện Hoạt, lại dùng thủ đoạn lôi kéo, khiến cho mấy vạn đạo tặc (dân lưu lạc luân lạc thành cường đạo) quy thuận, phân chỉ đất cho những người dân lưu lạc này trồng trọt.
Sùng Trinh thắt cổ tự sát, u Dương Chưng tự sát theo, được người cùng làm việc cứu, sau đó bệnh nặng một hồi.
Cùng năm đó, u Dương Chưng đầu hàng Mãn Thanh. Trong lúc chủ trì thi hương ở Hà Nam, có thí sinh viết “Hoàng thúc phục Đã Nhĩ Cổn” thành “Vương thúc phụ Đa Nhĩ Cổn”, u Dương Chưng bị liên lụy nhốt vào ngục, đây cũng chính là án văn tự đầu tiên của triều Thanh.
Đó là một văn thần truyền thống vô cùng điển hình, xuất thân thần đồng, khi còn trẻ đã tràn ngập khát vọng, lúc còn ở chức vị thì bảo vệ an dân. Cũng từng tự sát theo Sùng Trinh, đã từng chết một lần nên bắt đầu quý sinh mạng, lúc đầu hàng giặc ngoại xâm cũng không bị gánh nặng tâm lý.
Triệu Hãn không có nói nhảm với nhóm sĩ tử này, khi rời đi, đột nhiên nói: “Trói tên cuồng sinh kia lại, để cho hắn nhìn xem ta bình dân như thế nào!”
u Dương Chưng còn muốn giãy dụa, trực tiếp bị binh sĩ ấn trên mặt đất, trói tay lại rồi đưa khỏi Bạch Lộ Châu.
Trên đò.
Tiêu Hoán cười hì hì nói: “Hiến Văn lão đệ, ngươi cũng đừng sợ, Triệu tiên sinh không tùy tiện giết người đâu.”
Tay chân u Dương Chưng đều bị trói, tức giận nhìn Tiêu Hoán nói: “Uổng cho ngươi là sĩ tử, thế mà lại đầu nhập cho phản tặc!”
Tiêu Hoán cảm khái nói: “Ta không giống ngươi, gia thế hiển hách, có thể vô ưu vô tư thi khoa cử. Vì chữa bệnh cho phụ thân, ta chỉ có thể chống đỡ đi mượn tiền, lại bị bức bách đi làm tụng côn. Ngươi nói xem, ta đã làm đến trâu ngựa của đả hành rồi, đầu hàng phản tặc thì có gì là lạ?”
“Không hề có chút khí tiết nào của người đọc sách, ngươi đúng là đáng chết!” u Dương Chưng khinh miệt nói.
Tiêu Hoán lại trở nên cợt nhả: “Nếu ta có chút khí tiết, thì đã sớm chết đói rồi, hôm nay còn có thể ở đây nói chuyện với ngươi sao?”
u Dương Chưng nói: “Nếu như ta là ngươi, ta đã nhảy xuống Cán Giang tự tử rồi!”