Trẫm

Chương 205: Kẻ đắc đạo thắng (2)

Chương 205: Kẻ đắc đạo thắng (2)


Ở tình huống bình thường, thôn dân hẳn là nên tan tác, nhưng bây giờ người bị đánh lui là binh lính.
Bàng Xuân Lai không nhịn được cười nói: “Tên quan phía dưới kia, đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ (kẻ đắc đạo sẽ được nhiều người giúp đỡ, kẻ thất đạo sẽ bị cô lập), loại đạo lý này mà ngươi còn không rõ? Mau mau hàng đi, đừng trợ Trụ vi ngược.”
Thấy trong phản tặc có người đọc sách, Lý Bang Hoa đi lên vài bước, cao giọng nói: “Tại Hạ Lý Bang Hoa, các hạ là thần thánh phương nào?”
Cái tên này, khiến cho Bàng Xuân Lai có chút kinh ngạc, hắn chắp tay nói: “Thì ra là Lý Mạnh Ám, năm đó may mắn được gặp ở Thiên Tân, đáng tiếc bây giờ đã cảnh còn người mất.”
Từng gặp ở Thiên Tân?
Lý Bang Hoa cẩn thận suy nghĩ, nếu đã từng gặp ở Thiên Tân, vậy thì chính là lúc hắn làm Tuân phủ Thiên Tân.
Hắn từng mạnh mẽ chỉnh đốn tân quân Thiên Tân, một lần thành công khiến cho tân quân Thiên Tân trở thành quân đội mạnh nhất khu vực Trực Đãi.
Nhưng người trước mắt này, dường như không có ấn tượng gì.
Bàng Xuân Lai cười nói: “Lý huynh đừng nghĩ nữa, năm ấy ngươi là Tuần phủ mới, mà ta chỉ là một phụ tá nho nhỏ. Ngươi không thể nào nhớ được ta!”
“Xin hỏi, các hạ là phụ tá của vị đại thần nào?” Lý Bang Hoa hiếu kỳ nói.
“Hắc hắc, ta sẽ không nói, nói rồi nhất định sẽ liên lụy chủ cũ.” Bang Xuân Lai cười đến vui vẻ.
Đúng vào lúc này, đột nhiên phía nam bốc lên khói báo động.
Lý Bang Hoa ngạc nhiên, không hiểu là tình hình gì.
Bàng Xuân Lai lại nở nụ cười cổ quái, đó là lính gác hắn phái ra, vốn khói báo động nên được đốt lên từ lúc quan binh xuất hiện.
Lính gác có tổng cộng sáu người.
Hai người ở bên trên núi bên kia Lý Gia Quải, phụ trách tra xét kẻ địch đến từ phía đông.
Hai người ở phía trên núi phía tây, phụ trách tra xét đường lui của kẻ địch.
Hai người canh giữ ở khách trạm trấn Vũ Hưng, mặc dù không đốt khói báo động, nhưng cũng đi bộ chạy vào trong núi báo tin.
Nhưng mà toàn bộ lính gác đều mất hiệu lực, không biết là đã xảy ra chuyện gì.
Lý Bang Hoa nhìn khói báo động, trong lòng đều là lo lắng, lương thảo của hắn đều ở trên thuyền.
Bởi vì sợ binh lực không đủ, Lý Bang Hoa không dám chia binh vào núi, trên mỗi một chiếc thuyền để lại một binh sĩ trong coi, còn lại tất cả đều là thuyền công huyện Vĩnh Tân.
Nhìn thấy tấn công vào núi không có hy vọng, phía sau lại có khói báo động, đột nhiên Lý Bang Hoa hạ lệnh: “Toàn quân rút về bờ sông!”
“Đến rồi còn muốn đi?”
Đột nhiên Bàng Xuân Lai rút kiếm, quát to: “Hôm nay, cho dù có chết hơn một nửa người, cũng phải giữ Lưu Mạnh Ám ngươi lại!”
“Giết!”
Lý Bang Hoa mệnh lệnh rút lui, tự mình dẫn theo một trăm binh lính chặn phía sau.
Bàng Xuân Lai trò ra hỏi rào chắn tạm bợ, thét: “Toàn bộ thanh nhiên trai tráng trên mười lăm tiến lên, kéo đám người khốn kiếp này lại!”
Gần sáu trăm thanh tráng, trong tay cầm nông cụ, đều là những người còn lại sau khi Triệu Hãn đã chọn lựa. Đa số là nam đinh tầm 15 - 18 tuổi, 45 - 50 tuổi, trong đó có hơn trăm người từ 18 - 45 tuổi.
Đột nhiên, một người hán tử cả người đều là vết thương, từ phía sau trèo qua núi chạy đến, thở hồng hộc nói: “Bàng tiên sinh, tối hôm qua sau nửa đêm thì trời mưa, dội ướt hết rơm và phân trâu, nhất thời không đốt được khói báo động. Hoàng Tráng còn đang tiếp tục đốt lửa, bảo ta chạy về trước báo tin!”
Hắn quay đầu lại nhìn, miền cưỡng cười nói: “Đốt rồi, đốt rồi.”
“Quay về sẽ trị tội hai người các ngươi,” Bàng Xuân Lai buồn cười nói: “Có điều sai thì cũng sai rồi, lần này lại câu được một con cá lớn.”
Bàng Xuân Lai dẫn đầu sáu trăm thanh tráng, chậm rãi đi về phía Lý Bang Hoa. Nhưng lại không ai dám đến gần quá, những người này đều chưa được huấn luyện, nhất định một đòn thôi thì sẽ sụp đổ.
Càng là như thế, trong lòng Lý Bang Hoa càng hoảng, toàn bộ dứt khoát chạy về phía bờ sông.
Bàng Xuân Lai sợ bị quay lại giết, chỉ dám dẫn người đi theo hắn từ xa, trong tay hắn đúng là không có binh lính nào có thể dùng được.

Nói đến hai lính gác ở khách trạm, một người ngủ, một người canh gác.
Nhưng Lý Bang Hoa xuôi dòng xuống, lúc ấy đi tới thực sự quá nhanh, thượng du lại không có khói báo động cảnh báo, khiến cho lính gác ở khách trạm phát hiện quá muộn.
Đánh thúc người đang ngủ, vốn dĩ hai người định truyền tin tức vào núi, thì Lý Bang Hoa đã cập bờ ở bãi sông thượng du. Hơn nữa, nhanh chóng phái binh lính đi tra xét, ngăn đường núi ở gần nhất lại.
Hai linh gác kinh hoảng, một người chạy đi thông báo cho Bàng Xuân Lai, một người khác thì chạy về phía hạ du Lý Gia Quải.
Người đi vào núi, bởi vì không biết Bàng Xuân Lai muốn xuống núi, nên cho tới bây giờ vẫn còn chưa tìm được đại quân.
Nhưng người chạy tới Lý Gia Quải kia thì đã nhìn thấy Hoàng Thuận Phủ.
“Hoàng (phó) trưởng trấn, mau chóng dẫn người vào núi, quan binh đến đây rồi!” Người báo tin nói.
Hoàng Thuận Phủ hỏi: “Có bao nhiêu người đến”
Người báo tin trả lời: “Chưa kịp đến, có thể có mấy trăm người, còn có rất nhiều thuyền.”
“Nhị Tử, ngươi mau chóng đi thông báo cho thông dân, thu dọn tài sản chuẩn bị vào núi,” Hoàng Thuận Phủ nghĩ nghĩ, rồi nói thêm: “Bảo mấy người Lưu lão tứ, chèo thuyền đánh cá đi xem xem là tình huống gì.”
Rất nhanh, mấy thuyền đánh cá đã đến trấn Vũ Hưng, nhìn thấy bên bờ thuyền lớn thuyền nhỏ dựa vào nhau, mắt to trừng mắt nhỏ với đám thuyền công ở trên thuyền.
“Phản tặc đến rồi, mau chạy!”
Nhóm thuyền công sợ hãi, ý nghĩ đầu tiên là muốn bỏ thuyền chạy trốn.
“Không được loạn!”
Ở mỗi thuyền, Lý Bang Hoa để lại một binh lính, đều là tử đệ binh hắn dẫn từ Cát Thủy tới.
Những binh lính này cũng kinh sợ như thuyền công, nhưng rất nhanh đã có thể ổn định lại.
Các ngư dân chạy về Lý Gia Quải báo tin, nói trên thuyền không có quan binh, Hoàng Thuận Phủ lập tức dẫn theo thanh tráng chạy tới cướp thuyền.
Nhìn thấy có hơn hai trăm phản tặc, rốt cuộc nhóm thuyền công cũng không chống đỡ được Không để ý đến sự đàn áp của binh lính, đều chèo thuyền chạy trốn về phía hạ du, thẳng đến khi chạy trốn Lý Gia Quải mới dừng lại.
“Quan binh đến rồi!”
Hoàng Thuận Phủ đang tự hỏi truy địch như thế nào, thì đột nhiên Lý Bang Hoa từ trong núi đi ra, hăn sợ tới mức vội vàng bảo thôn dân lùi lại.
Lý Bang Hoa từ xa đuổi theo Hoàng Thuận Phủ, Bàng Xuân Lai lại từ xa đuổi theo Lý Bang Hoa.
Lý Bang Hoa hạ lệnh đánh trả, Bàng Xuân Lai lập tức lui lại, khoảng cách hai bên chừng nửa dặm.
Trận đánh này đánh đến là buồn cười, một người chột dạ, một người cẩn thận, cây gai đánh sói hai đầu sợ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất